XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 280

- Sao cháu không đi bộ với dì đến khu nhà lầu nhỉ. - Tôi đứng dậy và

con bé cũng thế. - Marino có lẽ đã quay lại xe rồi.

Tôi ôm Janet và thấy tóc cô bé có mùi chanh.

- Giữ gìn nhé. Mong được gặp cháu nhiều hơn. - Tôi nói với Janet. -

Cô coi cháu như người trong nhà rồi. Chúa biết là đến một lúc nào đó dì sẽ
được các cháu chăm nom mà. - Tôi cười khi vòng tay qua Lucy.

Bên ngoài ánh mặt trời vẫn chiếu sáng và buổi chiều rất ấm áp nên chỉ

cần mặc một cái áo len mà thôi. Tôi ước gì mình có thể ở lại lâu hơn. Lucy
đi rất nhanh nên tôi đoán rằng nó đang căng thẳng vì sợ ai đó có thể thấy
chúng tôi đi cùng nhau.

- Cũng giống như ngày xưa thôi mà. - Tôi khẽ nói để giấu đi nỗi tổn

thương.

- Là sao ạ? - Con bé hỏi.

- Cháu đấu tranh tư tưởng khi đi với dì.

- Không phải vậy. Cháu vẫn luôn tự hào về điều đó.

- Nhưng bây giờ thì không. - Tôi hơi giễu cợt.

- Cháu thì lại muốn dì cảm thấy tự hào khi đi cùng cháu, thay vì luôn

luôn là ngược lại.

- Dì tự hào về cháu và luôn luôn là như vậy, ngay cả khi cháu lộn xộn

tới mức đôi lúc dì muốn nhốt cháu dưới tầng hầm.

- Người ta gọi đó là ngược đãi trẻ em đấy.

- Không, thẩm phán sẽ ủng hộ dì trong trường hợp này. Tin dì đi. Dì rất

vui vì cháu và Janet đã làm lành trở lại. Dì cũng vui vì cô bé đã quay trở lại
Aspen và hai cháu lại sống cùng nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.