Chương 16
Sáng sớm hôm sau, sương mù dày đặc ngoài cửa sổ và Quantico yên
tĩnh hơn thường lệ. Tôi không nghe thấy tiếng súng nào và dường như đội
Hải quân vẫn còn đang say ngủ. Khi bước ra khỏi những cánh cửa hai lớp
kính dẫn đến khu vực thang máy, tôi nghe thấy tiếng cạch cửa của căn
phòng bên cạnh.
Tôi nhấn nút xuống và liếc nhìn hai nữ cảnh sát trong trang phục bảo
vệ đang áp tải một phụ nữ da đen có nước da sáng. Cô ta nhìn thẳng vào tôi
như thể chúng tôi đã quen nhau từ trước. Đôi mắt đen của Loren McComb
đầy thách thức với sự tự mãn chảy trong huyết quản, giống như đó là liều
thuốc khiến cô ta tồn tại và thăng hoa.
- Xin chào. - Tôi nói giọng vô cảm.
- Chào tiến sĩ Scarpetta. - Một nữ cảnh vệ chào tôi cũng nhạt nhẽo
không kém khi cả bốn người chúng tôi vào thang máy cùng một lúc.
Chúng tôi im lặng đi xuống tầng một và tôi có thể ngửi thấy mùi chua
bốc lên từ người đàn bà đã dạy cho Joel Hand cách chế tạo bom. Cô ta mặc
một chiếc quần jean bạc màu bó sát, đi giày thể thao và chiếc áo trắng dài
rộng cũng không thể che giấu được thân hình ấn tượng đã góp phần gây ra
cái chết của Eddings. Tôi đứng sau cô ta và những người giám sát, vì thế
chỉ nhìn thấy phần nào khuôn mặt của cô ta. Cô ta liếm môi liên tục, mắt
dán vào cánh cửa mãi mà không chịu mở ra.
Sự im lặng nặng nề trong thang máy cũng đặc quánh như màn sương
ngoài cửa kia. Sau đó chúng tôi cũng xuống đến tầng một. Tôi tranh thủ đi
ra và nhìn thấy hai cảnh vệ dẫn McComb đi mà không cần đặt một ngón tay