XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 102

Với mụ Calas thì không như vậy. Ông không thể xếp mụ vào loại nào cả.
Nếu có người nói mụ đã giết và chặt chồng ra từng khúc thì ông cũng
không phản bác. Nhưng ông cũng sẽ không phản đối khi một người nào đó
bảo mụ là vô can.

Mụ đứng kia, trước mặt ông, bằng xương, bằng thịt, gầy gò trong chiếc áo
bạc màu trên người như tấm màn gió treo trước ô cửa sổ; mụ tồn tại trong
thực tế với cặp mắt u tối nhưng có một cuộc sống nội tâm mạnh mẽ; tuy
nhiên ở mụ vẫn có một cái gì đó phi thực tế rất khó nắm bắt.

Mụ có biết mình là như vậy không? Người ta thấy mụ có vẻ bình tĩnh, đôi
khi tức cười, về phần mình, mụ cũng nhìn lại viên cảnh sát trưởng không
chút e dè.

Chính vì vậy mà Lapointe cảm thấy khó chịu. Đây không còn là một cuộc
điều tra để tìm ra thủ phạm mà là vấn đề riêng tư giữa Maigret và người
phụ nữ ấy.

Hình như vị cảnh sát trưởng không quan tâm đến những việc không liên
quan đến mụ Calas. Lapointe thấy rõ điều này khi ra khỏi buồng điện thoại.

- Ông chánh án nói sao?- Maigret hỏi.

- Ông ấy sẽ ký một trát bắt giam và gửi đến văn phòng của sếp.

- Ông ta muốn gặp Antoine ư?

- Cái ấy thì sếp phải hỏi ông ấy.

- Thế còn bà này?

- Ông ấy sẽ ký một lệnh thứ hai. Sếp làm theo điều mình muốn, nhưng theo
tôi...

- Tôi hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.