XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 192

- Báo cáo của ông bác sĩ khẳng định vết thương ấy không do bị rơi xuống
nước... Việc rơi xuống nước của người ấy không phải là một tai nạn...
Jef Van Houtte nhìn mọi người với hàm ý đây không phải là công việc của
mình.
- Chúng tôi có thể nói chuyện với vợ anh được không?
- Tôi rất muốn các ông hỏi Annecke. Chỉ có điều vợ tôi sẽ không hiểu các
ông nói gì đâu. Cô ấy chỉ biết tiếng fla-măng...
Ông biện lý nhìn Maigret như để hỏi ông này có hỏi gì nữa không và người
cảnh sát trưởng trả lời bằng cái lắc đầu. Nếu muốn thì ông sẽ hỏi sau này,
khi không có mặt người của toà án ở đây.
- Khi nào thì chúng tôi có thể đi được? - Người chủ sà lan hỏi.
- Sau khi anh ký tên vào bản lời khai. Với điều kiện anh cho chúng tôi biết
mình sẽ tới đâu...
- Tới Rouen.
- Ông lục sự của chúng tôi sẽ mang giấy tờ đến để anh ký.
- Khi nào?
- Có thể là chiều nay.
Người chủ sà lan có vẻ bất bình.
- Em trai anh rời khỏi đây lúc nào?
- Trước đó.
- Xin cảm ơn anh...
Jef Van Houtte lại giúp ông ta lên bờ và nhóm người lên trên cầu trong khi
đó những kẻ lang thang lảng xa ra một vài mét.
- Ông nghĩ sao, ông Maigret?
- Tôi cho chuyện này thật lạ lùng. Ít khi người ta đánh kẻ lang thang...
Ở dưới gầm cầu Marie, tựa lưng vào bờ tường, có một cái, có thể gọi đây là
một cũi chó. Nó không có tên, tuy nhiên nó là như vậy. Hình như, đã từ lâu,
nó là nơi trú ẩn của một con người.
Sự ngạc nhiên của ông biện lý thật là nực cười và Maigret không thể không
cho ông ta biết:
- Dưới gầm cầu nào cũng có những cái này, nhưng ít có cái ở ngay trước
mặt sở cảnh sát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.