XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 193

- Cảnh sát không làm gì ư?
- Nếu phá ở chỗ này thì nó lại mọc lên ở chỗ khác xa hơn một chút...
Cũi được làm bằng những mảnh gỗ thùng bỏ đi, những mảng tường đổ nát.
Trong cũi có một khoảng vừa đủ để một người cúi lom khom. Dưới đất là
rơm rạ, chăn chiếu rách và những tờ báo cũ. Tất cả toát lên một mùi nồng
nặc tuy ở đây rất thoáng gió.
Ông biện lý không dám sờ mó vào vật gì trong cũi và chính Maigret là
người cúi xuống nhặt mỗi thứ riêng ra để làm một cuộc kiểm kê chớp
nhoáng.
Một ống hình trụ bằng tôn kẽm, có lỗ thủng trên thân dùng để làm bếp,
xung quanh hãy còn một chút tàn tro màu trắng. Gần đó có những mẩu than
gỗ mà chỉ có Thánh mới biết người ta đã nhặt chúng ở đâu về. Khi lật tấm
chăn rách lên, người ta phát hiện ra một kho báu thực sự: hai mẩu bánh khô
cứng, gần một gang tay xúc-xích có tỏi và ở một góc khác có những cuốn
sách cũ nát. Maigret cầm sách lên đọc khẽ:
“Tham vọng, của Verlaine... Điếu văn, của Bossuet... (Paul Verlaine (1844-
1896) nhà thơ Pháp; Jacques Bénigne Bossuet (1627-1704) nhà văn Pháp-
ND)
Ông nhặt một tờ tạp chí đầy vết bẩn, có lẽ đã nhặt từ trong thùng rác ra. Đó
là một tờ Tạp chí Y học cũ.
Một cuốn khác, nửa sách, nửa tạp chí, chỉ còn một nửa có nhan đề Ký ức ở
đảo Saint-Hélène.
Ông thẩm phán ngạc nhiên hơn ông biện lý:
- Sách báo mới kỳ cục làm sao - Ông ta nhận xét.
- Có gì hắn nhặt nấy thôi...
Trong số những thứ Maigret khui ra còn có một chiếc áo xăng-đay len
thủng lỗ chỗ và những vết sơn bám vào, chắc chắn là của một nhà hoạ sĩ
nào đó thải ra, một chiếc quần màu vàng, những chiếc giày vải đen thủng
đế và năm chiếc bít tất với các màu khác nhau, một chiếc kéo gãy đầu.
- Hắn chết rồi ư?
Ông biện lý Parrain đứng rất xa như sợ bị lây chấy rận hỏi vọng vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.