XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 194

- Cách đây một tiếng đồng hồ tôi gọi điện về Bệnh viện Thượng đế thì
người ấy còn sống.
- Ngươi ta hy vọng cứu sống hắn ư?
Người ta đang cố gắng... Có một vết thương trên sọ. Hơn nữa người ta sợ
người ấy bị sưng phổi nữa.
Maigret đẩy đẩy chiếc xe trẻ con; chắc hẳn kẻ lang thang đã dùng nó để
chở những thứ nhặt trong các thùng rác về. Quay về phía nhóm những kẻ
lang thang đang đứng phía xa, ông nhìn mặt từng người một. Có đứa quay
mặt đi. Những kẻ khác thì làm ra vẻ ngây dại.
- Lại đây!
Ông chỉ tay vào người phụ nữ và gọi.
Nếu chuyện này xảy ra ba mươi năm trước đây thì ông đã biết tên chị ta vì
thời còn là cảnh sát giao thông ông biết tên hầu hết những kẻ lang thang
của Paris.
Họ không thay đổi nhiều, nhưng nay đã ít hơn trước
- Chị ngủ ở đâu?
Người phụ nữ mỉm cười như muốn trêu ghẹo ông
- Ở đằng kia..
Mụ nói và chỉ tay vào cầu Louis-Philippe.
- Chị biết người được người ta vớt lên đêm qua chứ ?
Mặt mụ béo phị, hơi thở sực mui rượu vang chua loét. Hai tay chắp trước
bụng, mụ ngẩng cao đầu.
- Chúng tôi gọi ông ấy là thầy thuốc.
- Tại sao ?
- Vì ông ấy là người có học... người ta nói ngày xưa ông ấy là một bác sĩ.
- Ông ta sống dưới gầm cầu này lâu chưa?
- Nhiều năm rồi...
- Bao nhiêu?
- Tôi không biết... Tôi không đếm...
Mụ lại cười, một lọn tóc màu xám rơi xuống mặt. Nếu miệng mím lại thì
mụ ta khoảng sáu chục tuổi. Nếu nói chuyện, để lộ hai hàm răng gãy gần
hết thì mụ có vẻ già hơn. Nhưng cặp mắt mụ lúc nào cũng có vẻ cười cợt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.