XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 231

- Bà chị có gọi lại không?
- Tôi cho rằng chị ấy đã rất bận rộn. Chắc chắn chị ấy đã gọi dây nói cả
buổi chiều nay cho bạn bè.
Bà giở một tờ giấy chi chít những dòng ghi chép và đặt bên đĩa ăn.
- Tôi nhắc lại những điều chị ấy nói chứ?
Tiếng động ở ngoài phố, tiếng máy thu hình của hàng xóm dội vào phòng
ăn của họ.
- Ông có cần ghi không?
- Không. Tôi muốn nghe bà nói.
Trong khi bà nói, đã hai ba lần ông thọc tay vào túi để xóc những viên bi.
- Tại sao ông lại cười?
- Không có gì... Tôi vẫn nghe.
- Trước hết, tôi nói về nguồn gốc của khoản tài sản rơi vào tay bà Keller...
Đây là một câu chuyện dài... Ông có muốn tôi kể lại chi tiết không?
Ông vừa ăn vừa gật đầu.
- Bà ta là nữ y tá, bốn chục tuổi hãy còn sống độc thân.
- Bà ấy sống ở Mulhouse ư?
- Không. Ở Strasbourg... Đây là người em gái của mẹ bà Keller... Ông vẫn
nghe đấy chứ?
- Phải. .
- Bà ta làm việc ở bệnh viện... Tại đây mỗi giáo sư có một số phòng bệnh
dành riêng cho khách của mình... Một ngày nọ thời trước chiến tranh, bà ta
có trách nhiệm chăm sóc cho một người ở vùng Alsace tên là Lemke. Ông
ta trở nên giàu có nhờ nghề buôn sắt vụn. Người ta còn nghi ngờ ông cho
vay nặng lãi nữa.
- Ông Lemke đã cưới bà này ư?
- Sao ông biết?
Maigret ân hận là đã làm mất hứng thú của vợ.
- Nhìn nét mặt bà thì tôi biết.
- Ông ta đã lấy bà ấy, phải. Xin ông nghe tiếp. Trong chiến tranh ông ta tiếp
tục buôn sắt vụn và các thứ khác, ông ta có quan hệ với bọn Đức quốc xã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.