XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 27

II

Khi Maigret trở về sở cảnh sát thì ánh nắng mặt trời đã chiếu vào hành lang
cơ quan, nơi tẻ nhạt nhất trên trái đất này. Ánh sáng ở đây như là một khối
bụi óng ánh. Trước cửa mỗi phòng làm việc, nhiều người ngồi đợi trên
những chiếc ghế dài. Một số mang còng số tám trên cổ tay.

Ông vừa vào phòng của mình để hỏi thêm về việc tìm kiếm ở cảng Valmy
thì một người tới chào ông bằng cách đưa tay lên vành mũ của mình.

Những người trong nhiều năm thường ngày được gặp ông đều có thái độ
thân mật như vậy. Maigret hỏi người mới đến:

- Thế nào, Tử tước, anh nói sao?' Anh vẫn thường nói những gái điếm
thường bị giết hại bằng cách chặt ra từng khúc...

Người được gọi là Tử tước không đỏ mặt... Đã mười lăm năm nay anh ta
thường đến Sở Cảnh sát để lấy tin tức để viết bài cho một tờ báo của Paris
và khoảng hai chục tờ khác ở các tỉnh.

Anh là người cuối cùng vẫn giữ cách ăn mặc như hồi đầu thế kỷ: một chiếc
kính một mắt không bao giờ được dùng đến đeo vào một sợi dây màu đen
lủng lẳng trước ngực. Có lẽ vì thế nên người ta gán cho anh cái biệt hiệu ấy.

- Chưa tìm thấy cái đầu ư?

- Theo tôi biết thì chưa.

- Tôi vừa gọi điện cho Judel. Anh ta quả quyết là sẽ không tìm thấy, ông
cảnh sát trưởng, nếu có tin gì mới, mong ông đừng quên cho tôi biết sớm.

Anh ta ra ngồi trên ghế dài ngoài hành lang trong khi đó Maigret đến bên
bàn giấy của mình. Một mảnh giấy đặt trên tờ giấy thấm và ngay lập tức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.