XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 271

Đến tám giờ tối thì xe vào trong sân sở Cảnh sát. Còn một vài cửa sổ có
ánh đèn, nhưng viên cảnh sát già Joseph vẫn đứng gác ở vị trí của mình.
Trong văn phòng các thanh tra chỉ còn ba bốn người trong đó có Lapointe
đang đánh máy.
- Anh cho mang bánh mì kẹp thịt và bia lên văn phòng của tôi...
- Cho mấy người...
- Hai người... Không, ba người, vì tôi cần anh.
Anh không có việc nào khác chứ?
- Không, thưa sếp...
Trong văn phòng cảnh sát trưởng, người thuỷ thủ có vẻ cao hơn và gầy
hơn.
- Ông có thể ngồi, ông Jef Van Houtte...
Tiếng "ông” làm anh ta cau mày. Anh ta coi đây như một sự đe doạ.
- Người ta sẽ mang bánh kẹp thịt đến...
- Khi nào tôi có thể gặp ông tham tán?
- Sáng mai...
Maigret gọi điện thoại về cho vợ.
- Tôi không về nhà dùng bữa chiều đâu... Không... Có thể tôi ở lại đây đêm
nay...
Bà còn muốn hỏi ông vì biết ông đang quan tâm đến kẻ lang thang.
- Người ấy không chết chứ?
- Không...
Bà không hỏi là ông có bắt người nào không. Khi nói sẽ ở lại đây một đêm
có nghĩa là cuộc thẩm vấn của ông đang dở dang hoặc mới bắt đầu.
- Chúc ngủ ngon...
Ông nhìn Jef Van Houtte với vẻ lo ngại.
- Tôi đã mời anh ngồi xuống...
Thật là khó chịu khi thấy một con người cao lớn đứng sừng sững giữa căn
phòng nhỏ hẹp.
- Nếu tôi không muốn ngồi thì sao? Tôi có quyền đứng, đúng không?
Maigret không thể không thở dài khi thấy người hầu bàn của khách sạn ở
Quảng trường Dauphine chậm mang bánh kẹp thịt và bia đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.