XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 289

- Thế nào?
Maigret biết mình đã thua cuộc. Ông chỉ còn cách trả tự do cho Jef Van
Houtte kèm theo những lời xin lỗi.
- Xin lỗi ông Maigret... Nhưng các sự việc...
- Tôi biết...
Đây là thời khắc khó chịu phải vượt qua. Đây không phải là lần đầu tiên, và
bao giờ cũng là bọn vô lại!
- Tôi xin lỗi, thưa các ông... - Ông lẩm bẩm rồi bỏ đi.
Một lát sau, trong văn phòng của mình, ông nhắc lại:
- Tôi xin lỗi, anh Jef Van Houtte... Có nghĩa là tôi xin lỗi về hình thức...
Không nên hiểu tôi đã thay đổi quan điểm. Tôi vẫn tin chắc là anh giết ông
chủ của anh, Louis Willems. Và anh đã làm mọi cách để loại bỏ kẻ lang
thang vì đó là một nhân chứng khó chịu. Đến lúc này thì không có gì ngăn
trở anh về sà lan để gặp vợ con anh... Vĩnh biệt anh Jef Van Houtte...
Đến đây thì người thuỷ thủ không có gì phản đối nữa, anh ta nhìn ông cảnh
sát trưởng với vẻ ngạc nhiên và ra đến cửa anh ta chìa tay ra rồi càu nhàu:
- Ai cũng có thể nhầm lẫn, đúng không?
Maigret làm như không nhìn thấy bàn tay ấy và năm phút sau ông đã vùi
đầu vào đống giấy tờ trên bàn.

***

Trong những tuần lễ tiếp đó người ta tiến hành những cuộc kiểm tra khó
khăn ở đoạn giữa cầu Bercy và cầu Marie và người ta đã dò hỏi rất nhiều
người, cảnh sát Bỉ gửi liên tiếp tài liệu này đến tài liệu khác tới nước Pháp.
Về phần ông cảnh sát trưởng, trong ba tháng tiếp đó, người ta thường gặp
ông ở bến cảng Celestins, miệng ngậm tẩu, tay đút túi như người vô công
rồi nghề. Ông thầy thuốc đã ra viện. Ông ta trở lại cái góc của mình dưới
gầm cầu với đầy đủ đồ đạc người ta trả lại cho ông.
Có lần như ngẫu nhiên Maigret dừng chân ở nơi cư trú của ông ta. Cuộc nói
chuyện giữa họ rất ngắn ngủi.
- Thế nào?
- Vết thương không đau nữa chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.