XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 288

- Ông vẫn hy vọng là hắn có một lời thú nhận ư?
- Không, viên cảnh sát trưởng thừa nhận.
- Kẻ lang thang vẫn im lặng ư?
- Tôi tin chắc là như vậy.
- Ông có biết tại sao người ấy có thái độ đó không?
Thật là khó giải thích, nhất là đối với những người chưa bao giờ ngủ dưới
gầm cầu.
- Phải, vì lý do gì đó chứ? Ông biện lý nói chen vào - Theo tôi...
Ông ta nói theo cách của một người có một ngôi nhà ở phố Passy, hàng
tuần tổ chức chơi bài brit-giơ và rất chú ý đến việc lên ngạch của mình.
Không phải trên địa vị của một kẻ lang thang.
- Có một lẽ công bằng nào đó...
Phải, nhưng đối với người không sợ ngủ dưới gầm cầu, giữa mùa đông rét
mướt, dùng những tờ báo cũ hòng làm ấm thân thể thì không quan tâm đến
lẽ công bằng nào cả.
- Ông có biết không.
Maigret ngập ngừng trước khi trả lời phải, vì người ta có thế hiểu sai về
ông.
- Các ông thấy không, ông ta không tin phiên toà đại hình, lời buộc tội, lời
biện hộ, những quyết định của các quan toà và nhà tù là những cái quan
trọng...
Họ sẽ nói thế nào, cả hai ông, nếu họ thấy những hòn bi trong tay người bị
thương. Nếu họ biết người ấy chính là bác Keller ngày trước, có người vợ
đang ở đảo Saint-Louia và con gái là vợ một chủ cơ sở bào chế lớn thuốc
chữa bệnh, lại có những viên bi trong túi như đứa trẻ mười tuổi ?
- Người thuỷ thủ vẫn đòi gặp ông tham tán của mình ư?
Bây giờ đến những vấn đề của Jef Van Houtte. Liếc nhìn ông biện lý, ông
chánh án ngập ngừng nói:
- Trong tình trạng hiện nay của cuộc điều tra thì tôi không thể ký một lệnh
tạm giữ được... Theo những điều ông nói thì tôi cũng không cần thẩm vấn
anh ta nữa...
Cái mà Maigret không thể có được thì ông chánh án đã có rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.