XANH NHƯ MÂY TRỜI - Trang 21

Nghiêm gõ nhè nhẹ những ngón tay dài xuống thành ghế:
- Tôi nhìn thấy Thịnh vào nhà hôm sáng đó.
Thịnh im lặng. Tiếng Nghiêm:
- Hình như Thịnh đang bận?
Thịnh lắc đầu:
- Dạ không!
- Sao Thịnh có vẻ không vui?
Thịnh cắn môi. Không lẽ Thịnh nói cho anh biết là Thịnh đang vui lắm
sao? Niềm vui bất ngờ làm Thịnh choáng váng. Sao anh không đọc thấy
những điều đó trong mắt Thịnh.
- Hôm đó về, Thịnh còn bị đau không?
- Không anh ạ, té… sơ sơ, đâu có sao?
Tiếng cười Nghiêm thật ấm:
- Vậy mà tôi cứ sợ Thịnh về bị ốm.
Thịnh xúc động. Lần đầu tiên một người có ý săn sóc đến Thịnh như vậy!
Ước gì những lời nói của anh là sự thật! Ước gì anh đừng bao giờ làm
Thịnh thất vọng, không khí im lặng nhưng sao Thịnh thấy dịu dàng quá, dễ
thương quá!
Có tiếng xe ngừng trước nhà rồi, tiếng giày của chị Thanh đi vào. Chị dừng
lại, hơi ngạc nhiên. Thịnh đành giới thiệu:
- Chị Thanh, chị của Thịnh. Anh Nghiêm.
Chị Thanh nhoẻn miệng cười. Nụ cười của chị đẹp rực rỡ, màu áo của chị
đẹp rực rỡ và khuôn mặt chị đẹp rực rỡ. Thịnh bỗng muốn mình trở thành
một tĩnh vật để không nhìn thấy nụ cười của chị… Thịnh bỗng thấy mình
nên biến khỏi đây… khuôn mặt Nghiêm chợt như nhòa nhạt!... Nghiêm
nhìn chị Thanh gật đầu chào. Chị Thanh lịch sự:
- Hân hạnh được biết anh.
Đáng lẽ chị Thanh phải đi vào nhưng không hiểu sao chị vẫn chần chừ.
Thịnh cắn môi mình muốn bật máu. Không khí bỗng trở nên nặng nề.
Thịnh đứng lên nói nhỏ.
- Chị Thanh nói chuyện với anh Nghiêm hộ em. Em vào lấy nước.
Chị Thanh gật đầu, thật tự nhiên ngồi đối diện Nghiêm, Thịnh đi như chạy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.