XANH NHƯ MÂY TRỜI - Trang 23

Chị Thanh phá lên cười:
- Con nhỏ này hay ạ. Bạn mày mà mày không biết. Này, tao khai cho mày
nghe nhé, hai mươi tuổi nè, Đại học Văn nè… ừ… gia đình ở xa nè… đủ
chưa…
Cổ họng Thịnh như khô đắng, nghẹn lại. Tròng mắt rưng rưng. Thịnh trở
mình nằm sấp để che dòng lệ sắp tuôn ra. Thịnh thấp giọng:
- Không phải bạn em.
Chị Thanh vẫn cười:
- Vậy là bạn tao chắc.
Chị xuống lầu, tiếng cười vẫn vang bên tai Thịnh. Câu nói vô tình của chị
Thanh làm Thịnh thấy hợp lý. Ừ, thì là bạn chị. Nghiêm là bạn chị đúng
hơn là bạn em. Mình quen biết Nghiêm trước, thế mà chị Thanh đã rõ tất cả
về Nghiêm hơn mình rồi. Mình rụt rè, sợ sệt quá. Mình có lý khi cứ thu
mình lại như vậy không? Có lẽ mình nên tập làm quen dần dần với những
sự việc như vậy.
Chị Tư lên gọi xuống ăn cơm trưa. Thịnh đứng trươc gương, tẩy xóa tàn
tích của nỗi buồn trên khuôn mặt rồi bước xuông lầu.
Trưa nay ông Diệp đi vắng, bà Diệp hỏi Thịnh:
- Bớt chưa con?
Thịnh cúi mặt:
- Dạ đỡ rồi má.
Chị Thanh cười ròn rã:
- Coi chừng nó ốm tương tư ai đấy.
Thịnh muốn trách chị Thanh nhưng cô bé biết chị Thanh vô tâm và hời hợt.
Trách chị làm gì! Chị có quá nhiều diễm phúc, đời sống dành tặng cho chị
bao nhiêu hạnh phúc trong khi tước đoạt của mình tất cả…
Anh Thái bảo Thịnh:
- Ăn đi chứ. Gì mà như người mất hồn vậy.
Chị Thanh ồn ào kể chuyện đi chơi về. Thằng Thuận đòi đi coi phim, thằng
Thiện đòi đi trại ngày mai. Thịnh ăn rất nhanh rồi cáo lui, lên phòng. Thịnh
thèm được nằm một mình, cố dỗ giấc ngủ để quên đi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.