XANH NHƯ MÂY TRỜI - Trang 9

đâu có muốn làm quen với mình. Chỉ là những lịch sự bình thường. Chỉ là
những xã giao sơ đẳng. Thịnh bỗng tức mình sao hay nghĩ viễn vông.
Khuôn mặt cô bỗng chùng xuống một cách không giấu giếm.
Nghiêm nhìn vào khuôn mặt đó, anh bỗng nói:
- Tôi xin phép… hộ tống Thịnh về đến nhà, nếu Thịnh cho phép.
Thịnh thấy chán nản lạ,, cô bé lắc đầu:
- Dạ thôi, cám ơn anh. Tôi đi một mình được rồi.
- Nhưng tôi đi theo… đề phòng Thịnh lại mơ mộng rồi ngã xe một lần nữa
thì sao.
Câu nói đùa của Nghiêm làm Thịnh ngượng chín người. Sao anh chàng lại
biết là Thịnh mơ mộng? Có lẽ anh ta chỉ đoán mò. Thịnh không nói gì
thêm, leo lên đạp máy xe nhưng Thịnh giữ tốc độ vừa phải.
Nghiêm chạy xe bên cạnh Thịnh, anh gợi chuyện:
- Chắc Thịnh còn đi học?
- Thịnh học ở đâu vậy?
- Tôi học Lê Quý Đôn.
- Chắc cô Thịnh học giỏi lắm?
Thịnh bỗng chậm hẳn xe lại, quay nhìn Nghiêm xoi mói:
- Sao anh biết tôi học giỏi?
Một tia bối rối trong mắt Nghiêm. Tia bối rối làm Thịnh đau nhói trong
lòng. Tuy Thịnh hỏi như thế, nhưng Thịnh đã hiểu vì sao! Tất cả, hay đa số
những cô gái xấu đều học giỏi, đó hầu như là một định luật bù trừ. Mà cũng
dễ hiểu! Những cô gái xấu thường không có ai theo tán tỉnh, không bị chia
trí trong khi học, không lo những chuyện viễn vông nên học giỏi. Thế thôi.
Giọng Nghiêm thật buồn:
- Cô Thịnh giận tôi?
Thịnh chợt thấy cái vô lý của mình. Nếu Thịnh xấu, đó đâu phải là lỗi tại
Nghiêm? Vả lại, Nghiêm chính là người con trai đầu tiên làm quen Thịnh,
dù chỉ là sự làm quen… bất đắc dĩ!
Thịnh dịu lại:
- Dạ không, tôi chỉ ngại anh Nghiêm đưa tôi về thế này, mất thời giờ của
anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.