XIN CẠCH ĐÀN ÔNG - Trang 260

Lạy Chúa, ai gọi chuông to như vậy? Ôi mẹ ơi, con không bao giờ uống

rượu hồi nữa đâu, ai gọi sớm như vậy? Đó không phải là chuông điện thoại!
Tôi nhào ra khỏi giường. Căn phòng chao đảo về bên trái rồi lại về bên phải.
Đó là chuông gọi cổng. Lúc trời tờ mờ sáng ư? Vào Chủ nhật ư? Tôi nhìn
đồng hồ. Đã một giờ chiều. Tôi vào bếp. Tại sao Tosia không ra mở cổng và
bảo rằng tôi đã chết rồi?

Nhưng hôm nay Tosia có trận đấu bóng chuyền lúc mười một giờ. Nó đi

rồi.

Tôi say. Tôi say bí tỉ. Tôi đang say, tôi đang say. Tôi nấp sau tủ. Tôi nhìn

lại một lần nữa. Adam đang ngồi trên yên ngựa. Một cô gái đầu đội mũ
không vành, một tay giữ dây cương và một tay cầm roi.

Ảo ảnh rồi. Không có những con ngựa trắng. Có những con chuột bạch.

Sẽ không bao giờ tôi uống rượu nữa đâu. Tôi chậm rãi đi ra tiền sảnh.
Chuông reo. Tôi bị ảo thính. Bởi ảo ảnh không thể gọi chuông cửa. Tôi quay
vào bếp.

Cả ba đứng ngoài kia. Con ngựa trắng, cô gái một tay cầm roi và một tay

giữ dây cương, anh. Ba ảo ảnh.

Tôi ấn nút mở cổng. Họ bước vào. Cả ba. Tôi mở cửa.

Adam xuống ngựa. Có lẽ lần đầu tiên trong đời anh cưỡi ngựa. Con

Borys mừng rỡ nhảy chồm vào cửa, đuôi cuộn tròn, lao thẳng vào chân tôi
khi tôi đang kiếm tìm sự trợ giúp trong cuộc tháo chạy hốt hoảng. Tôi ngã
xuống cỏ. Mặc áo ngủ. Vào lúc một giờ chiều. Cạnh người phụ nữ không
quen biết. Một ít đất thơm mùi rượu hồi rơi vào người tôi.

Adam nâng tôi dậy, rồi hôn. Lạy Chúa, anh đừng hôn tôi, kể cả khi tôi

đánh răng tám mươi lần. Cô gái cầm cương cười. Cô gái xinh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.