XIN CẠCH ĐÀN ÔNG - Trang 74

Tất cả đàn ông đều cùng một giuộc

Tại tòa soạn, tổng biên tập gọi: - Judyta, chị vào đây một lát.

Tôi thấy ngài ngại. Nhưng - hóa ra - ông ta đề nghị tôi vào biên chế.

- Tôi không thích khen một ngày khi mặt trời chưa lặn, tuy nhiên, - ông

ta mào đầu, - tuy nhiên, kể từ khi chị làm việc ở đây, tòa soạn ngày càng
nhận được nhiều thư cảm ơn của độc giả. Đấy! - Ông ta làm động tác vất vả
nhấc chồng thư chất ngất trên bàn.

Chân tôi muốn khuỵu. Tôi nhận ra những chiếc phong bì màu xanh lơ.

Chồng thư này còn chưa được động đến. Xanh Lơ lại ca cẩm rồi, không sai.
Tôi không muốn vào biên chế! Tôi không muốn. Nhà tôi ở mãi tận làng quê
cơ mà - tôi không thể vào Warszawa mỗi ngày được. Mà nhất định họ sẽ sa
thải tôi, nếu đọc thư của Xanh Lơ. Đàn ông là đồ giả dối! ay vì viết thư
cho tôi như thường lệ hoặc ngừng ngay việc dội bom thư vào tòa soạn, thì
cái gã vô công rồi nghề đó (thì có ai ở đất nước này có thời gian để dông dài
như vậy!) lại bày trò tiêu khiển thế đấy!

Tôi lí nhí đáp, biên chế tôi không nhận đâu, vì hoàn cảnh sống thay đổi

v.v, làm hợp đồng được rồi, tôi lúng búng trong miệng.

- ôi, tùy chị, thế nhưng... - nói đến đây tổng biên tập đưa tay với lấy

một chiếc phong bì xanh lơ.

Lạy Chúa, sao nhà ngươi lại báo hại ta?

- Đây, - ông ta rút tờ giấy xanh ra.

Lạy Chúa, chuyện gì đây!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.