XIN ĐỪNG ỐM - Trang 15

— Bố, bố nghe này…

Nhưng bố bước vào xe. Chị Meg ngồi yên vị ở ghế sau. Tôi vội vã chạy

quanh xe, nhưng bà đã đứng trước mặt tôi.

— Nếu muốn đổ xăng, – bà Marsha nghiêng mình qua cửa xe nói với

bố, – có một trạm xăng nhỏ và phải đi hết hai dãy phố dưới con đường này.

— Một ý hay. – Mẹ nói. Bà hôn gió tôi một cái khi chui vào xe. – Có lẽ

chúng ta sẽ không có một cơ hội nào khác trước khi tới Philadelphia.

Vài giây sau chiếc xe đã lăn bánh ra đường. Và sự việc đã như thế. Cho

dù tôi có thích hay không, tôi cũng “dính” với bà trong hai ngày tới. Trông
bà có vẻ xúc động.

Chiếc xe của bố mẹ tôi đã khuất ở chỗ rẽ, bà vỗ hai tay vào nhau và

mỉm cười.

— Giờ thì mèo đã đi cả rồi, lũ chuột sẽ được chơi đây. Cháu nghĩ sao,

có thích vui đùa một chút không?

— Vui đùa ạ? – Tôi nhún vai. – Chắc chắn là cháu thích ạ.

Tôi phải nói gì đây? Chả lẽ lại nói: Cháu không thích. Cháu chỉ muốn

ngồi yên một chỗ và buồn chán suốt hai ngày ở đây.

— Chúng ta hãy cùng đổ đầy cốc của mình sau đó bà sẽ cho cháu thấy

thế giới giải trí của bà. – Bà đề nghị rồi rảo bước về phía ngôi nhà. Thật là
một ấn tượng tuyệt đấy, nếu như bà không nói quá lên.

Trời, bà không đùa. Bà dẫn tôi tới căn phòng của bà, nơi có cả một màn

hình lớn, hai máy ghi hình và một dàn âm thanh vòng.

— A! – Tôi huýt lên khe khẽ. Đúng, đúng là choáng thật. Ngạc nhiên

quá. Ai nghĩ được bà lại có những trang thiết bị đó.

Tôi nhấm nháp món kem chanh và xem xét căn phòng ngủ của bà. Hai

chiếc ghế đệm dày với chỗ để chân đặt trước màn hình.

Bà Marsha cầm một đĩa bánh quy từ bàn cà phê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.