XIN ĐỪNG ỐM - Trang 73

Chúng tôi bò thêm vài phút nữa, rẽ phải rồi trái. Rồi lại rẽ phải.

— Ánh sáng! – Meg chợt reo lên. – Chị thấy ánh sáng.

— Em cũng thấy!

Tôi nửa bò nửa chạy về phía có ánh sáng vàng vọt. Chúng tôi bỏ lại

đống chuột chết sau lưng và cuối cùng cũng tới được con đường cũ.

Chị Meg bấu vào tay tôi.

— Chỗ sáng gần lắm rồi. Chúng ta sắp đến đó rồi.

Cứ đoạn nào đứng dậy dược, chúng tôi lại chạy.

— Em nhìn thấy cánh cửa! – Tôi khàn khàn kêu lên.

— Chị cũng thấy! – Chị Meg nói.

Ánh sáng màu vàng tràn qua khe cánh cửa đó. Tất cả những gì phải làm

là đẩy tung cánh cửa này ra và chúng tôi sẽ tự do.

— Ra ngoài! – Tôi reo lên. – Chúng ta tới nơi rồi.

Chị Meg đẩy tung cánh cửa trước. Tôi đứng kế ngay sau chị. Tôi vươn

tay ra trước như người vận động viên chạy chạm dải băng khi về đích.

— Chúng ta đã làm được. – Tôi thốt lên. – Đã…

Lời nói của tôi tắc lại trong cổ họng khi tôi nhận ra thực sự mình đang

ở đâu.

— Không! – Meg thét lên.

Không phải chúng tôi ở ngoài.

Chúng tôi vừa chui qua cánh cửa buồng kho của bà.

Chúng tôi đã trở lại chính căn phòng của bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.