XIN ĐỪNG ỐM - Trang 83

• 17 •

— Corey?

Tôi nghe có tiếng nói rất gần mình nên mở hé một mắt nhìn. Một phụ

nữ tóc hoe vàng, đeo kính đang đứng trước mặt tôi. Một tay bà đang cầm cái
cốc đầy nước.

— Không! – Tôi hoảng hốt. Cổ họng tôi khô khốc. Môi tôi méo xệch

đi. Không thể là nước nữa!

Người phụ nữ vuốt nhẹ mái tóc tôi từ trán ra sau gáy.

— Bình tĩnh nào Corey. Mẹ đây mà.

Tôi chớp mắt mấy cái. Căn phòng dường như nhỏ bé đi.

— Mẹ ư? Có đúng là mẹ không?

Mẹ tôi cười gật đầu.

— Còn đây là phòng con?

— Tất nhiên, con yêu ạ. Con đang ở trong căn phòng yên ấm của mình

đây thôi.

Lần đầu tiên trong vòng mấy ngày qua tôi mỉm cười. Trong lòng tôi lúc

này thật nhẹ nhõm.

— Jack! – Mẹ ngoái lại gọi. – Corey tỉnh rồi này!

— Thật là tuyệt! – Một giọng nói trầm trầm đáp lại.

Tôi nghe thấy những bước chân nặng trịch. Rồi một khuôn mặt khác

hiện ra sau vai mẹ. Khuôn mặt đó đang tươi cười.

— Con thấy thế nào rồi, nhà thể thao? – Bố nắm lấy tay tôi âu yếm hỏi.

— Không còn nóng nữa ạ. – Tôi nói và cố gượng ngồi dậy.

Bố đặt một tay lên vai tôi, khẽ đẩy tôi xuống giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.