XIN EM ĐỨNG ĐẮN CHÚT - TẬP 1 - Trang 104

Tiếu Hàn có chút kích động: “Cháu...cháu nhất định sẽ cố gắng ạ. Đợi

khi cháu kiếm được tiền rồi cháu sẽ trả lại chú.”

Cừu Chính Khanh cười, anh nhìn qua Doãn Đình, cô cũng đang cười,

đôi mắt cong cong, thật ngọt ngào. Cô đang nhìn anh. Khi hai ánh mắt
chạm nhau, Cừu Chính Khanh lại thấy căng thẳng. Anh nhỏ giọng nói với
Doãn Đình: “Không phải tuỳ tiện nói đùa đâu, tôi nghiêm túc đó.”

“Cám ơn anh.” Vẻ mặt và ngữ khí của Doãn Đình cho Cừu Chính

Khanh cảm giác cô vốn không hề nghi ngờ rằng anh chỉ thuận miệng dỗ
dành người khác, anh giải thích như vậy hình như ngốc.

Mấy đứa trẻ sau xe cổ vũ động viên lẫn nhau. Cừu Chính Khanh thấy

chúng ồn ào nhưng cũng thật đáng yêu. Xe đi được thêm một đoạn nữa, khi
dừng đèn đỏ anh vô ý quay đầu nhìn Doãn Đình, lại gặp phải ánh mắt của
cô, cô vẫn đang cười.

Cừu Chính Khanh bỗng thấy lúng túng. Hắng giọng một cái, anh quay

đầu vờ như không có việc gì. Suốt đoạn đường còn lại, anh cố gắng nhìn
thẳng phía trước, không hề quay đầu lại một lần.

Cô nhi viện cách nhà hàng lần trước Doãn Đình cùng anh và Zoe đến

ăn không xa lắm. Cừu Chính Khánh nhớ lại lần đó cô có nói sẽ đến cô nhi
viện chơi một lúc rồi đợi bố cô về nhà, xem ra Doãn Đình rất quen thuộc
với nơi này.

Đúng là Doãn Đình rất quen thuộc, cô chỉ cho Cừu Chính Khanh chỗ

đỗ xe, bọn trẻ vừa bước xuống thì những đứa trẻ khác nhìn thấy, kêu ầm lên
rồi chạy qua. Có đứa la lên bọn này về sớm, đứa thì khoe hôm nay mình
bán được nhiều, còn có đứa reo hò “A, có kẹo ăn!”, cường độ âm thanh gấp
mười lần lúc ở trên xe. Cừu Chính Khanh đứng yên tại chỗ nhìn chúng, lại
lần nữa cảm thấy bản thân mình thật ra vẫn rất may mắn. Anh gọi Doãn
Đình lại, lấy ví, giữ lại một trăm đồng, số còn lại lấy ra hết: “Tiền ăn của trẻ
em vùng núi gì đó, tính luôn tôi một phần đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.