XIN EM ĐỨNG ĐẮN CHÚT - TẬP 1 - Trang 159

cho dù sau này không tiếp tục làm ăn nữa thì cũng phải giữ lại căn xưởng
này. Đợi đến khi ông già không làm được gì nữa, thì sẽ giao căn xưởng này
lại cho chú Ngô. Chú Ngô là người làm đã đi theo bố rất nhiều năm.”

“Bố cô không để lại cho cô à ?” Cừu Chính Khanh ngạc nhiên.

“Em không biết kinh doanh, anh trai em cũng không cần nó. Cha thì

chiều theo ý bọn em, ông nói nếu không có hứng thú thì thôi đừng làm.”

Đúng là chiều hư con cái mà.

“Ông cũng không yêu cầu gì với tụi em, chỉ nói là đừng để mình quá

vất vả. Mẹ em do quá vất vả nên mới đổ bệnh, ra đi quá sớm, ông nói như
thế thì thật không đáng, sớm biết vậy ông thà không kiếm nhiều tiền còn
hơn. Ông còn nói thà không sinh ra em, chỉ cần có anh trai em là đủ rồi.”

Câu này không lọt tai chút nào, Cừu Chính Khanh nhíu mày.

Nhưng Doãn Đình lại không hề để ý, cô nói: “Đó là vì sau khi sinh em

thì mẹ yếu hẳn. Lúc mang thai em là lúc hai người họ bận bịu nhất, bố em
không có thời gian cũng như tinh thần để chăm sóc cho mẹ, bản thân mẹ
cũng rất bận rộn. Lúc nhỏ em cũng không phải đứa trẻ khỏe mạnh gì, sau đó
là một vòng luẩn quẩn, mẹ vừa chăm sóc em, vừa chăm sóc chính mình,
vừa phải làm việc. Thế là sức khỏe của mẹ ngày càng kém, công việc thì
ngày càng nhiều.”

Doãn Đình dừng một chút, nhìn Cừu Chính Khanh, tiếp tục nói: “Bố

em bảo đó đều là hậu quả của lòng tham. Ông nói thật ra tiền đủ tiêu rồi, có
một đứa con cũng tốt rồi, nhưng mẹ cứ muốn có nhiều hơn. Muốn thành
công trong sự nghiệp, muốn có thêm nhiều con cái. Nghĩ rằng cái gì cũng
có càng nhiều thì càng tốt. Sau khi mẹ em ra đi, có nhiều hơn nữa cũng
chẳng ý nghĩa gì.”

Cừu Chính Khanh không biết nên nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.