XIN EM ĐỨNG ĐẮN CHÚT - TẬP 1 - Trang 97

Doãn Đình chọc chọc vào cánh tay anh: “Anh nói nghiêm túc như thế,

bọn chúng sẽ nghĩ chiếc xe của anh có công năng đặc biệt, hoặc là anh có dị
năng gì đó.”

Công năng đặc biệt? Cừu Chính Khanh nhíu mày. Doãn Đình giải

thích: “Ví như anh có thể nói chuyện với xe, tâm ý tương thông này nọ.”

“Thật sao?” Đứa nhỏ nhất hỏi.

“Tất nhiên là không. Lúc nãy chú chỉ nói lịch sự, giống như Tiểu Thạch

Đầu nói cảm ơn chiếc xe vậy, cũng là lời lịch sự.”

“Ồ.” Ba đứa trẻ nghe vậy thì yên tâm, lại có chút tiếc nuối.

“Cài dây an toàn nào.” Cừu Chính Khanh quyết định không nói chuyện

với lũ trẻ nữa, nói chuyện với người lớn vẫn đơn giản hơn. Bây giờ anh
không thể hiểu được bọn trẻ con, trong đầu chúng rốt cuộc nghĩ những gì?

Doãn Đình cài xong dây an toàn, Cừu Chính Khanh khởi động xe. Lúc

này Tiểu Thạch Đầu lên tiếng: “Chị Đình Đình, có thể tặng chú một que
kẹo không, chú đã giúp chúng ta.”

“Được. Nhưng bây giờ chú đang lái xe, không thể ăn kẹo, đợi khi chú

không lái xe sẽ ăn nhé.” Doãn Đình trả lời hộ Cừu Chính Khanh, lại còn
giúp anh từ chối khéo, Cừu Chính Khanh tặng cô một ánh mắt cảm kích.

Sau đó Tiểu Thạch Đầu lại hỏi: “Chú có biết tại sao kẹo lại ngọt

không?”

Não bộ Cừu Chính Khanh cố sắp xếp lại những kiến thức về thành

phần hóa học của đường và cách đầu lưỡi con người nhận biết mùi vị,
nhưng Tiều Thạch Đầu không đợi anh trả lời đã tự nói: “Bởi vì nó muốn
làm chú vui.”

Cô bé bên cạnh cũng tiếp lời: “Cho nên khi ăn kẹo thì phải vui vẻ.”

Cừu Chính Khanh nhìn qua Doãn Đình, cái này là do ai dạy lũ trẻ vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.