XIN EM ĐỨNG ĐẮN CHÚT - TẬP 1 - Trang 98

Tiểu Thạch Đầu lại hỏi: “Chú có biết tại sao Mặt Trời lại cao, lại xa, lại

sáng đến thế không?”

Lần này Cừu Chính Khanh chẳng thèm cố nhớ kiến thức thiên văn học

nữa, anh muốn hỏi ngược lại Tiểu Thạch Đầu xem tại sao đã ngậm kẹo
trong miệng rồi lại vẫn có thể nói nhiều vậy? Tất nhiên là một chú có phong
độ đàn ông như anh sẽ không hỏi câu hỏi như vậy.

Tiểu Thạch Đầu lại tự trả lời: “Mặt Trời như vậy bởi vì chúng ta phải

có mục tiêu.”

Mục tiêu cao, xa và tràn đầy ánh sáng sao? Cừu Chính Khanh lại nhìn

Doãn Đình. Doãn Đình đang mím môi cười, khen Tiểu Thạch Đầu trí nhớ
tốt, tất cả những lời cô từng nói, con bé đều nhớ.

“Em cũng nhớ hết này.” Bé gái kia không chịu thua kém, hỏi Cừu

Chính Khanh: “Chú ơi, chú biết vì sao trăng lại có tròn khuyết, khi thì cong
lưỡi liềm, lúc lại tròn xoe không?”

Cừu Chính Khanh rất muốn nói, chú chỉ muốn đưa các cháu một đoạn

đường, chú không biết cái gì đâu. Tất nhiên anh không nói thành lời, anh đã
rút được kinh nghiệm, trẻ con hỏi anh thật ra muốn cho anh biết đáp án.
Quả nhiên Tiểu Thạch Đầu đã tuyên bố: “Bởi vì sự thay đổi cũng rất đẹp.
Cho nên chúng ta không cần phải sợ thay đổi.”

Cừu Chính Khanh không biết mình có nên đáp lại bọn trẻ hay không.

Bây giờ đứa trẻ đang ngồi phía sau không thèm quấn lấy chú để chơi trò hỏi
đáp nữa, vì chúng đã bắt đầu chơi với nhau. Xì xào xì xào...

Thật là ồn. Cừu Chính Khanh nhìn chúng qua gương chiếu hậu, chúng

cười rất vui vẻ, âm thanh cũng rất lớn. Anh thấy Doãn Đình đang nhìn
mình, đôi mắt lấp lánh, ánh mắt trong trẻo, tim anh khẽ nảy lên một cái, vội
vàng giải thích lí do mình lén nhìn đám nhỏ: “Không có gì đâu, tôi chỉ thấy
chúng rất náo nhiệt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.