XIN EM ĐỨNG ĐẮN CHÚT - TẬP 2 - Trang 131

“Đúng rồi, bố, hôm nào đi câu cá đi, ngày lễ nhưng chỗ câu cá chắc

cũng hoạt động mà nhỉ?”

“Đang mùa đông câu cá làm gì?” Doãn Quốc Hào không khách khí phủ

quyết.

“Câu được mà.” Doãn Đình tiếp tục vận động hành lang, “Mấy hôm

trước con với Cừu Chính Khanh còn đi câu đấy, tuy là mùa đông, nhưng cá
vẫn còn hoạt động nhiều lắm, hai người có thể so xem ai câu được nhiều
hơn”. Những gì đã được luyện tập trước mới là tiết mục tốt nhất để sắp xếp
cho kỳ nghỉ lễ này.

“Cá có thể hoạt động, nhưng bộ xương già này của bố thì không. Kẻ

ngồi đó chịu lạnh đâu phải là mấy con cá, mà là bố.” Doãn Quốc Hào nói.

Doãn Đình bĩu môi, không vạch trần chuyện bố cô rõ ràng mới tháng

trước còn cùng bạn đi câu cá, lúc đó so với bây giờ lạnh hơn nhiều.

Doãn Quốc Hào nói tiếp: “Người trẻ tuổi nên có sức sống một chút,

câu cá chỉ ngồi không một chỗ thì có ý nghĩ gì. Thôi thì leo núi đi, hoạt
động gân cốt, không sợ lạnh”.

Leo núi? Doãn Đình lén đưa mắt nhìn Cừu Chính Khanh, hoạt động

này chắc không có vấn đề gì chứ. Cừu Chính Khanh vội nói: “Dạ được, leo
núi rất tốt”.

Doãn Đình cũng thấy rất tốt, chợt thấy bố cô thật chu đáo, chắc là sợ

Cừu Chính Khanh buồn quá, cố ý chọn những chuyện thích hợp với người
trẻ tuổi hơn. Nghĩ vậy, cô cảm thấy thương bố mình quá. “Bố, chúng con thì
không sao, nhưng sức khoẻ của bố có ổn không?”

“Đương nhiên là ổn. Đừng xem thường bộ xương già này. Bố định ngồi

trong quán cà phê dưới chân núi đợi mấy đứa. Mấy đứa leo đến đỉnh núi,
vào trong miếu cầu nguyện cho năm mới, giúp bố xin một lá bùa bình an
xuống.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.