Thôi kệ, dù sao cũng là lời nói của trẻ con. Cừu Chính Khanh không
mấy bận tâm, tiếp tục làm việc của anh.
Nhưng mấy ngày liên tiếp, Cừu Minh Hiên đều giành làm những việc
vặt mà mẹ Đình Đình hay làm cho bố cậu bé như lấy giày, rót nước, mang
hoa quả vào phòng sách. Doãn Đình có chút không vui, nhưng lại không thể
ra mặt tranh sủng với con trai. Thế là cô quay qua giận dỗi với Cừu Chính
Khanh.
Cừu Chính Khanh cười thầm, sau đó tiến hành một cuộc nói chuyện
giữa hai người đàn ông với con trai.
"Tiểu Hiên, sau này con không cần làm những việc này cho bố đâu."
"Tại sao ạ?" Cừu Minh Hiên chớp đôi mắt vô tội hỏi.
"Vì đây là những chuyện mẹ phải làm."
Cừu Minh Hiên nhíu cặp lông mày nhỏ: "Bình thường con thấy mẹ
cũng vất vả rồi". Nên bố cứ làm nũng với mẹ là đâu có được? Cậu bé
nghiêm túc suy nghĩ xem đạo lí này nên giải thích thế nào cho bố hiểu,
không nên vạch trần bố, để bố khỏi ngại.
Không đợi Cừu Minh Hiên nói tiếp, Cừu Chính Khanh đã lên tiếng:
"Đúng vậy, mẹ rất vất vả, nên mẹ muốn làm nũng với bố, con lại giành
'quyền lợi' này với mẹ, mẹ sẽ càng vất vả hơn."
Hả? Bạn nhỏ Cừu Minh Hiên kinh ngạc. Cái gì mà mẹ làm nũng, vậy
ra là mẹ làm nũng à? Rõ ràng là bố làm nũng mà. Đợi đã, mẹ nói bố làm
nũng, bố nói mẹ làm nũng, rốt cuộc là ai làm nũng với ai?
Bạn nhỏ Cừu Minh Hiên còn muốn nói gì đó, nhưng Cừu Chính Khanh
đã nghiêm túc kết luận: "Cho nên sau này bố muốn uống nước, mẹ con sẽ
rót, con không cần lo nữa."
Hả? Sao lại như vậy.