XIN HÃY ÔM EM - Trang 1051

Macao tuy mang khí hậu phương Nam, nhưng bây giờ đã sắp bước vào

mùa đông rồi, buổi tối rất lạnh, chỉ có bốn, năm độ. Chú ý thấy đầu mũi cô
đã đỏ ửng vì gió đêm, anh bất giác nhíu mày.

"Đợi bao lâu rồi!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng hỏi.

"Thật ra cũng không lâu lắm, lúc em gọi điện thoại cho anh, em cũng

vừa tới nơi..." Lâm Uyển Bạch dè dặt.

Hoắc Trường Uyên thầm nhẩm tính trong lòng, từ cuộc gọi đó tới giờ

chí ít cũng phải ba tiếng đồng hồ rồi. Lẽ nào suốt ba tiếng ấy cô cứ ngốc
nghếch đứng đây chờ đợi mình? Vậy mà còn nói không lâu lắm?

Hoắc Trường Uyên càng nhíu mày đậm hơn?

Nhất là khi nắm lấy tay cô, nhiệt độ giá lạnh trên đó khiến anh càng

phát hỏa: "Sao lại đứng ở đây, sao không vào trong đợi!"

"À..." Lâm Uyển Bạch khẽ cắn môi như một đứa trẻ làm sai, ấp úng giải

thích: "Trong khách sạn đông người quá, em sợ bỏ lỡ mất anh, nên ra
ngoài cửa đợi, tầm nhìn tốt hơn..."

Hoắc Trường Uyên mím môi lại thành một đường thẳng, chỉ im lặng

nắm chặt lấy tay cô.

Lâm Uyển Bạch cẩn trọng quan sát sắc mặt anh, không nhìn ra là vui

buồn hay mừng giận. Cô bất giấc hơi chột da, không biết mình cứ tự động
đến thế này có quấy rầy anh không, nhưng đồng thời trong lòng cũng khó
tránh khỏi sự hụt hẫng.

Cô vừa cụp mắt xuống thì bỗng nhiên eo được ôm chặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.