Anh vẫn mặc bộ vest đen, chỉ có điều chiếc sơ mi bên trong đã bị đổi
thành áo phông, có thêm một chút giản dị. Anh đi giữa hành lang thấp
thoáng ánh nắng mai hắt vào, khiến toàn bộ đường nét trên người đều rõ
hơn gấp ba lần.
Lâm Uyển Bạch đứng ngược chiều ánh sáng, nhìn từ đường lông mày
khắc sâu của anh cho tới sống mũi cao thẳng, chẳng hiểu sao cuối cùng lại
dừng lại trên bờ môi mỏng.
Hình ảnh tối qua dâng lên trong đầu, bờ môi nóng rực, dường như còn
có thể vẽ ra đường viền môi của anh...
Đồng nghiệp đứng bên thấy cô ngơ ngẩn bèn huých huých cô: "Tiểu
Bạch, cậu nghĩ gì vậy?"
"Không... Không có gì!" Lâm Uyển Bạch lắc đầu như trống bỏi.
Bàn tay đẩy xe hơi dùng sức, nhưng cô bất chợt kêu lên một tiếng.
Người đồng nghiệp lại vội vàng hỏi: "Sao vậy, không sao chứ?"
"Không sao!" Lâm Uyển Bạch co rụt cổ tay lại.
Lúc vào phòng, cô vô tình nhìn thấy một bóng dáng cao lớn ở phía xa
mà hình như anh cũng quay đầu lại nhìn cô.
Mỗi một phòng đều đã được dọn dẹp xong. Từ nay đến lúc chuẩn bị bữa
trưa còn một khoảng thời gian nữa, Lâm Uyển Bạch trở về phòng nghỉ trực
sẵn của các phục vụ, tám người một phòng, lúc này không có một ai, chỉ
có mình cô.
Nhưng vẫn còn một chuyện khiến cô cảm thấy kỳ lạ. Hình như tối qua
không nhìn thấy Lâm Dao Dao... Nhưng không nhìn thấy đối với cô mới là
chuyện tốt nhất.