XIN HÃY ÔM EM - Trang 1114

"Sao vậy?" Hoắc Trường Uyên không vui.

Lâm Uyển Bạch nhìn bóng mình phản chiếu lên màn hình máy tính, nói

dối: "Đồng nghiệp đã đặt đồ ăn cho em rồi, hơn nữa em còn rất nhiều công
việc chưa hoàn thành..."

"Vậy thì tối." Hoắc Trường Uyên nói vậy rồi bổ sung một câu: "Nhưng

có thể anh sẽ phải tăng ca, muộn một chút anh về, đợi anh nhé?"

"Ừm..." Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống.

Ngắt điện thoại, người đồng nghiệp đi từ phòng trà nước về hỏi cô:

"Tiểu Bạch, trưa nay cô thật sự không định ăn à? Không đói?"

"Tôi không đói, các cô cứ ăn đi." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Tan ca về nhà, Lâm Uyển Bạch đứng ngẩn

người trong bếp một lúc lâu, cuối cùng vẫn quay ra mở cửa tủ lạnh, lấy
chỗ mỳ vắt và trứng chuẩn bị sẵn từ trước, mở vòi nước, bắt đầu rửa hành.

Hơn bảy giờ tối, cô bắt đầu mở nồi nước dùng sôi sục ra.

Sau khi nấu chín mỳ vớt ra bát, cũng là lúc cửa ra vào có tiếng bước

chân vang lên. Cô ra mở, đứng bên ngoài là Hoắc Trường Uyên.

Cô không nhìn thẳng vào mắt anh, mà giúp anh lấy dép ra thay, rồi vội

vàng quay đi, nói một câu: "Mỳ vẫn ở trong nồi, em vào múc đã..."

Hoắc Trường Uyên rửa tay rồi ngồi xuống bàn, cô cũng bưng mỳ lên

đúng lúc này.

Hai bát mỳ bốc khói nghi ngút, trên mỗi bát đều có một quả trứng trần.

Lấy đũa chọc ra, lớp lòng đào vàng ruộm chảy tràn ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.