Dù sao cũng là bác sỹ, Tần Tư Niên bèn quỳ rạp xuống bên cạnh, ấn tay
lên ngực anh một cách chính xác. Có chút nước chảy ra từ miệng anh,
nhưng anh không tỉnh dậy, sau đó anh ấy trầm ngâm nói một câu: "Phải có
người làm hô hấp nhân tạo!"
Nói xong, anh ấy đứng lên, đi tới bên cạnh.
Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt, nhìn hai người họ khó hiểu. Trên
gương mặt Hoắc Dung không có quá nhiều sự lo lắng, bà thản nhiên
khoanh tay nói: "Rau cải trắng, cháu còn đứng đó nhìn gì nữa! Lẽ nào cháu
bắt cô làm?"
"..." Hình như cũng có chút lý lẽ.
"Đừng nhìn tôi! Tôi càng không được, tuy rằng anh là Lý Thời Trân*
của thời hiện đại, nhưng tôi là trai thẳng!" Tần Tư Niên cũng xua tay.
*Lý Thời Trân, tự là Đông Bích, lúc già có hiệu là Tần Hồ sơn nhân, là
một danh y và nhà dược học nổi tiếng của Trung Quốc thời nhà Minh,
người Kỳ Châu. Ông là tác giả của cuốn Bản thảo cương mục hoàn thành
năm 1578, viết về công dụng trong đông y của các loại thảo dược, dược
liệu Trung Hoa.
Lâm Uyển Bạch: "..."
Lúc này Hoắc Dung bày ra vẻ mặt sốt sắng, thúc giục cô: "Đừng ngây
ra đó nữa, rau cải trắng, còn chần chừ cẩn thận mất mạng đấy!"
Nói vậy, Lâm Uyển Bạch cũng không do dự nữa.
Cô đi qua, quỳ xuống rồi cúi đầu.