XIN HÃY ÔM EM - Trang 1306

Hoắc Dung thấy vậy, không khỏi nhíu mày: "Lẽ nào cháu định ở mãi cái

nơi nghèo nàn này?"

Hoắc Trường Uyên là đứa cháu bà nuôi từ nhỏ tới lớn, sinh ra đã mất

mẹ, bố lại dồn hết nỗi đau mất vợ lên đầu nó. Thế nên, khi ấy bà bất chấp
cái nhìn của mọi người, một người con gái chưa chồng nhưng đi đâu cũng
dẫn nó theo, hoàn toàn coi như con mình dứt ruột đẻ ra.

Tuy rằng bà cảm thấy việc nó từ chối chuyện đính hôn là rất đàn ông

nhưng đồng thời cũng rất xót xa. Dẫu sao thì nó sinh ra đã là một cậu chủ
quyền quý, chuyện gì cũng làm tốt nhất, xuất sắc nhất, đã quen sống ở nơi
cao quý, bây giờ lại phải thiệt thòi làm việc trong một công ty con như thế
này...

Lâm Uyển Bạch cũng có cảm nhận tương tự, bất giác nhìn anh.

"Nếu không thì sao ạ." Hoắc Trường Uyên lại tỏ thái độ bàng quan.

"Bố cháu cả đời tính vẫn thối hoắc như vậy, nói một là không nói hai,

ghét nhất là người khác ngỗ ngược trái ý. Còn cháu lại ngang nhiên đứng
ngay họng súng, e rằng nhất thời anh ấy không thể nguôi giận..." Hoắc
Dung thở dài, ngẫm nghĩ rồi ngẩng đầu hỏi: "Hay là cháu tới Hữu Dung
của cô?"

Hoắc Trường Uyên nghe xong, nhướng mày buông đũa xuống.

"Cô à, cháu không định sống nương tựa người già."

Hoắc Dung đang định chửi mắng mấy câu thì nghe thấy anh bất ngờ

liếc sang bên cạnh nói một câu: "Uyển Uyển nói cô ấy nuôi cháu, cháu
sống dựa vào vợ."

Một màn "cẩu lương" không kịp đề phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.