XIN HÃY ÔM EM - Trang 1316

Hoắc Dung cũng không chọc cô nữa. Nghĩ tới dáng vẻ ngốc nghếch lúc

trước của cô, bà buồn cười không chịu được, bèn dặn dò: "Sau này khi
không có người ngoài thì cứ gọi cô là cô như mọi khi. Còn khi có nhân
viên khác trong công ty chúng ta thì hẵng gọi cô là Dung tổng, biết chưa?"

Nghe bà nói tới "công ty chúng ta", Lâm Uyển Bạch bất giác hỏi với vẻ

khó hiểu: "Cô à, sao cô lại thu mua công ty của chúng cháu?"

"Rất muốn biết?" Hoắc Dung nhướng mày.

"Vâng!" Lâm Uyển Bạch gật đầu ngay.

"Bí mật thương mại!" Hoắc Dung lại nhún vai.

Lâm Uyển Bạch: "..."

Hoắc Dung nghĩ ra chuyện gì bèn bỏ bó hoa xuống: "Đúng rồi, rau cải

trắng, chuyện cô mua lại công ty của cháu không cần nói với Trường
Uyên!"

"... Vì sao ạ?" Lâm Uyển Bạch không hiểu.

"Lẽ nào chuyện gì cháu cũng phải báo cáo với nó? Không thể có chút

riêng tư sao?" Hoắc Dung nhìn vẻ mặt bứt rứt của cô, bực dọc càm ràm:
"Nhìn cái dáng vẻ vô dụng của cháu kìa! Bảo cháu không nói thì không
nói, tới lúc đó cô sẽ để nó biết thôi! Rau cải trắng, cháu mà tự tiện lén lút
nói với nó, cô sẽ chiên giòn luôn!"

Nghe được câu uy hiếp cuối cùng, Lâm Uyển Bạch gật đầu lia lịa:

"Vâng..."

Vừa mới thẳng thắn nói với Hoắc Trường Uyên có thể nuôi anh, chớp

mắt đã mất việc thì vậy quá mất mặt rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.