XIN HÃY ÔM EM - Trang 1329

Nhưng không ngờ lại bị anh nhìn thấu ngay lập tức!

Lâm Uyển Bạch thấy không thể qua quýt cho xong chuyện, đành ngẩng

đầu lên: "Hoắc Trường Uyên, em nhớ anh rồi..."

Giọng nữ mềm oặt như một sợi lông vũ phẩy nhẹ vào trái tim.

Hoắc Trường Uyên vốn đang đầy một bụng lửa giận, cứ thế tắt ngấm

sau bốn chữ dịu dàng của cô.

Anh nâng mặt cô lên, làm một chuyện đã muốn làm từ lâu.

Một nụ hôn mãnh liệt ập xuống, Lâm Uyển Bạch bị ép phải há miệng

ra, đón lấy hơi thở của anh.

Một nụ hôn rất sâu, rất sâu, cổ áo của cô chẳng biết đã bị giật tung ra từ

lúc nào. Dưới ánh đèn, cảnh xuân kiều diễm.

Hoắc Trường Uyên tựa trán mình vào trán cô, hơi thở nặng nề, nhắm

nghiền mắt lại, lồng ngực phập phồng như đang cố gắng bình ổn lại những
rục rịch phấn khích trong huyết mạch, cô luôn rất dễ dàng khơi dậy được
dục vọng của anh.

Anh rất muốn, nhưng không thể làm vậy ở đây.

Không sạch sẽ, cũng không vệ sinh, hơn nữa càng không thoải mái đã

đời.

Lát sau, Hoắc Trường Uyên buông cô ra, tiện thể giúp cô cài lại cúc áo

và chỉnh lại cổ áo bung ra.

Anh hôn nhẹ lên mí mắt run rẩy của cô: "Rửa mặt đi rồi mình về."

"Ồ..." Cô ngoan ngoãn đáp lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.