XIN HÃY ÔM EM - Trang 1449

cố tình châm chọc: "Em vốn còn lo lắng cho sức khỏe của anh, nhưng thấy
anh răn dạy người ta vẫn còn hùng hổ đầy sức sống lắm, xem ra chắc
không có chuyện gì nghiêm trọng!"

"Em cũng muốn chọc tức anh?" Hoắc Chấn quắc mắt.

"Em nào dám!" Hoắc Dung lập tức lấy lòng.

"Hừ, đừng tưởng anh không biết em đã làm chuyện gì. Anh còn chưa

tính sổ nghiêm chỉnh với em đâu!" Hoắc Chấn trừng mắt với bà, bực dọc
giáo huấn: "Gần đây có phải em đã thu mua một công ty không? Anh ném
Trường Uyên về Lâm Thành, muốn cho nó chút trừng phạt. Kết quả thì
sao, em hay rồi, mượn việc công dâng người phụ nữ ấy đến trước mặt nó!
Em làm vậy là nối giáo cho giặc, hợp lực lại khiến anh tức chết!"

"Trời! Đúng là việc gì cũng không thoát được khỏi hỏa nhãn kim tinh

của ông anh em!" Hoắc Dung bày ra vẻ khâm phục.

"Đừng cười ha ha với anh!" Hoắc Chấn nghiêm mặt lại.

"Được rồi, không đùa!" Hoắc Dung đành nhún vai, nghiêm chỉnh hơn,

lên tiếng với giọng thăm dò: "Anh à, Trường Uyên là đứa trẻ em nuôi từ
nhỏ đến lớn, em còn hiểu nó hơn anh. Em nhìn ra được, nó không thể rời
xa Rau cải trắng, cũng tức là cô gái mà anh nói... Hay là, anh thử thả lỏng
đi?"

Sắc mặt Hoắc Chấn bỗng chốc rất khó coi, ông cao giọng: "Tiểu Dung,

em có biết em đang nói gì không? Nhà họ Hoắc chúng ta đã sớm có hôn
ước với nhà họ Lục, nha đầu Tịnh Tuyết xưa nay rất ưng ý Trường Uyên,
cũng chỉ đợi để về làm vợ nó! Mấy hôm trước, con bé vừa vì nó mà uống
thuốc ngủ, nếu không cấp cứu kịp thời có thể đã chết rồi! Nhà họ Lục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.