Có lẽ anh nên sớm thừa nhận, vào lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Trường
Uyên xuất hiện trong nhà cô, lòng anh đã không còn bình yên được nữa.
Chỉ là anh luôn nhẫn nại theo thói quen, vùi chôn mọi cảm xúc tận sâu
nơi đáy lòng, không để lộ chút gì, bởi vì khoảng cách giữa hai người là
mười hai tuổi, và còn thân phận đặc biệt của anh khi mang theo đứa con
trai...
Khi bát cháo được đưa đến trước mặt, Lâm Uyển Bạch mới từ từ ngẩng
đầu lên, nhưng cô không nhận lấy. Dường như cô không muốn ăn uống gì,
chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ hỏi: "Anh Yến Phong, giờ này ở New York
chắc là sáng rồi nhỉ..."
"Ừm." Yến Phong gật đầu.
Lâm Uyển Bạch cũng gật đầu, rồi lại tự động nói tiếp: "Tối qua nghe
anh ấy nói về khách sạn khá sớm, liên tục thức mấy đêm, cuối cùng chắc
cũng được ngủ một giấc ngon rồi..."
"Đừng nhắc tới cậu ta nữa! Tự chăm sóc tốt cho bản thân đi!" Yến
Phong nhíu mày ngắt lời, nhìn khuôn cằm gầy rộc đi của cô, hơi tức giận
vì cô chỉ nghĩ đến đối phương.
"Ừm, em biết rồi." Lâm Uyển Bạch hít sâu một hơi: "Trước khi đi anh
ấy cũng đã bảo em phải tự chăm sóc tốt cho mình."
Lại là Hoắc Trường Uyên...
Cảm giác ghen tức nơi lồng ngực càng lúc càng mãnh liệt, dường như
chỉ chực bộc phát ra ngoài.
Yến Phong đặt bát cháo xuống tủ đầu giường bên cạnh, khi quay về,
ánh mắt anh rơi xuống bàn tay nhỏ trắng trẻo của cô.