XIN HÃY ÔM EM - Trang 1539

Anh hơi nghiêng người, bờ môi dường như rướn lên.

"... Anh cười gì?" Lâm Uyển Bạch run rẩy hỏi.

Anh đút tay vào túi quần, nắm chặt tay lại, gắng gượng vài giây anh

mới từ từ mở ra, lạnh nhạt nói: "Em đâu còn nhỏ tuổi nữa, không ngờ mấy
lời quái quỷ lừa bịp đó em vẫn tin là thật!"

Hốc mắt cô căng ra, dòng nước mặn chát cuối cùng cũng rơi xuống

không thể kiểm soát.

Bóng lưng Hoắc Trường Uyên vẫn đứng đó, còn cô nước mắt đã như

sợi châu đứt. Đừng nói là anh sẽ như xưa hôn khô những dòng nước mắt
của cô, dù là dùng tay lau cho cô anh cũng thấy xa xỉ.

Lâm Uyển Bạch nhìn theo bóng anh, tự đưa tay lên lau nước mắt, sau

đó thở hắt ra một hơi, gượng cười nói từng câu từng chữ: "Hoắc Trường
Uyên, đây là lần cuối cùng em rơi nước mắt vì anh."

Lâm Uyển Bạch không chớp mắt một cái.

Cô cứ thế giương mắt nhìn theo cái bóng cao lớn lạnh lùng rời đi, cho

đến khi cánh cửa đóng lại.

Căn phòng rơi vào im ắng, như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chỉ có bản

thân cô biết mình vừa trải qua chuyện gì.

Chúng ta chia tay đi.

Không giống như lần cô đề nghị, đằng sau vẫn còn một câu hỏi để ngỏ,

lần này anh đã đưa ra quyết định.

Có điều khi anh nói mấy chữ ấy, sao có thể không chút do dự như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.