XIN HÃY ÔM EM - Trang 1566

độ trên người cũng đã tản đi bớt.

Cô biết Yến Phong lo lắng cho mình. Đẩy cửa ra, đặt chân xuống đất,

cô định quay người lại nói gì thì trước mắt chợt tối sầm.

Trước khi mất hoàn toàn ý thức, cô chỉ nghe thấy tiếng gọi thảng thốt

của Yến Phong: "Tiểu Uyển? Tiểu Uyển, em không sao chứ... Tiểu Uyển!"

...

Lâm Uyển Bạch từ từ mở mắt ra.

Tầm nhìn hơi mơ hồ trong khoảnh khắc, sau đó mới dần dần rõ nét trở

lại. Trước mắt là một màu trắng thuần, cô nghiêng đầu, khi nhìn thấy mu
bàn tay cắm ống tiêm thì đã hiểu mình đang nằm ở đâu.

Cô cười khổ, gần đây mình đúng là yếu muốn chết.

Cô quay sang, quả nhiên nhìn thấy Yến Phong ngồi bên cạnh: "Anh Yến

Phong, khiến anh lo lắng rồi phải không?"

"Bây giờ em cảm thấy đỡ hơn chưa?" Yến Phong lập tức tiến lên.

"Đỡ nhiều rồi ạ..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Cô hơi ngước mắt lên, phát hiện từ lúc mình tỉnh dậy đến giờ, Yến

Phong chưa hề dãn đôi mày ra, hơn nữa biểu cảm có vẻ ngập ngừng: "Tiểu
Uyển, em..."

"Em làm sao ạ?" Cô hơi khó hiểu.

Yến Phong nhìn cô rất lâu, càng nhíu mày sâu hơn, rồi nghiêm giọng:

"Em có thai rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.