XIN HÃY ÔM EM - Trang 1630

Ra khỏi phòng làm việc, ngón tay Lâm Uyển Bạch sắp bị bóp nát.

...

Thành phố đã lên đèn.

Mùa xuân là mùa đẹp nhất, cho dù là buổi tối, không khí dường như

vẫn ngát hương hoa.

Trước quầy thu ngân của một nhà hàng Trung Quốc, đồng nghiệp quan

tâm hỏi cô: "Tiểu Bạch, cô không sao chứ? Ăn cơm thôi mà mất hồn liên
tục, có phải lâu rồi không về nước nên không quen không?"

Nữ đồng nghiệp trước mặt chính là người của trụ sở chính đón tiếp cô.

Hai người tuổi tác tương đương, cộng thêm việc một tháng tới sẽ có nhiều
cơ hội tiếp xúc, thế nên sau khi tan làm cô ấy đề nghị đi ăn. Cô cũng không
từ chối, vừa hay có thể bàn bạc thêm một chút về công việc, sau này làm
chung cũng dễ hơn.

"À, có một chút..." Lâm Uyển Bạch ngập ngừng.

"Không sao! Có thể vì cô ở nước ngoài lâu quá đấy, bây giờ bỗng dưng

quay về, ai cũng cần thời gian thích ứng. Trước kia tôi cũng học đại học ở
tỉnh khác, sau này về quê làm việc còn lạ lẫm nữa là!"

Lâm Uyển Bạch chỉ cười.

Suốt cả buổi chiều, trong đầu cô chỉ hiện lên khung cảnh gặp Hoắc

Trường Uyên tại công ty Từ Thị. Không ngờ đã bốn năm trôi qua rồi, vậy
mà chỉ một lần giáp mặt vội vã vẫn dễ dàng ảnh hưởng tới cô như thế.

Nhớ lại lúc lướt qua nhau, ánh mắt anh điềm nhiên như nhìn một người

xa lạ, Lâm Uyển Bạch cười khổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.