Cô kể lại cho Tang Hiểu Du chuyện bố con Hoắc Trường Uyên tối qua,
Tang Hiểu Du nghe xong rất ngạc nhiên: "Còn đặc biệt chạy tới khách sạn
tìm cậu ư?"
"Đúng thế!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Lúc đó nhìn thấy Đậu Đậu, cô cũng bất ngờ như vậy.
"Mình từng gặp thằng bé ấy hai lần, mặt lúc nào cũng lạnh lùng, không
thích để ý tới người khác lắm, không ngờ nó lại thân thiết với cậu như
vậy!"
"Đậu Đậu đáng yêu lắm!" Lâm Uyển Bạch chợt nói.
Tuy rằng đúng là nó có hơi xa cách mọi người nhưng trong mắt cô, lúc
nào nó cũng đáng yêu. Hơn nữa khi hồi tưởng lại, cô bỗng nhung nhớ cảm
giác bánh bao nhỏ được mình ôm vào lòng.
Tng Hiểu Du nhìn thấy biểu cảm mơ màng của cô, do dự hỏi: "Tiểu
Bạch, cậu gặp lại Hoắc tổng, không có vấn đề gì chứ?"
"Không..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
"Vậy thì tốt!" Tang Hiểu Du yên tâm hơn, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:
"Mình cũng không biết nhiều lắm. Năm đó cậu đi đột ngột như vậy, mình
cũng về sau mới biết tin. Nhưng mà Hoắc tổng cũng quên mất mình là ai
rồi. Suốt bốn năm qua, số lần mình và anh ấy gặp nhau cũng không nhiều,
anh ấy chỉ coi mình là người phụ nữ của Tần Tư Niên."
"Chuyện của anh ấy không còn liên quan tới mình nữa rồi..." Lâm Uyển
Bạch chỉ khẽ nói.