XIN HÃY ÔM EM - Trang 1815

"Không sao đâu! Xác nhận nó đã về nhà bình an là em yên tâm rồi.

Bằng không chắc cả đêm em cũng không ngủ được mất!" Nói xong, Lục
Tịnh Tuyết thấy anh nhăn mặt suốt, vội ngồi xuống bên cạnh anh: "Trường
Uyên, có phải anh giận em không?"

Hoắc Trường Uyên im lặng không nói năng gì.

Hốc mắt Lục Tịnh Tuyết dần dần đỏ lên, ngữ khí có phần vô tội và ấm

ức: "Xin lỗi! Em cũng không ngờ, em thật sự chỉ có lòng tốt thôi! Hơn nữa
bác trai cũng rất ủng hộ. Em là vợ chưa cưới của anh, sau này chúng ta kết
hôn, em dĩ nhiên phải coi Đậu Đậu như con ruột của mình, thế nên em chỉ
muốn thân thiết với nó hơn!"

"Anh không muốn có lần sau nữa." Giọng Hoắc Trường Uyên lạnh nhạt.

"Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa đâu.

Trường Uyên, em hứa với anh đấy!" Lục Tịnh Tuyết nhấn mạnh rồi cầm
khăn giấy lau khóe mắt, hỏi dò như vô tình: "Ban nãy em nghe thím Lý
nói, đối phương là cô gái họ Lâm?"

"Ừm."

"Vậy có cần cho người ta chút thù lao không?" Lục Tịnh Tuyết tiếp tục

câu chuyện, mắt không rời, sợ sẽ bỏ qua chút biểu cảm nhỏ nào đó trên
mặt anh.

"Không cần." Hoắc Trường Uyên khẽ nhíu mày.

"Trường Uyên, anh đừng hiểu lầm!" Lâm Uyển Bạch vội giải thích:

"Em không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy nên cảm ơn cô ấy đàng hoàng!
Thế nên em định trả cho cô ấy một ít tiền để thể hiện lòng cảm kích, nếu
không cứ cảm thấy áy náy sao ấy!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.