XIN HÃY ÔM EM - Trang 1912

Cô chưa kịp phản ứng, cả người đã bị anh kéo giật tới trước ngực.

Trong quá trình giãy giụa muốn đứng lên, Lâm Uyển Bạch cảm nhận được
sự thức tỉnh của một nơi nào đó.

Cô cúi đầu nhìn, thấy Hoắc Trường Uyên mở hé đôi mắt, ý thức có vẻ

không tỉnh táo lắm.

Từng có những trải nghiệm tương tự, Lâm Uyển Bạch dám khẳng định

một điều.

Có lẽ anh đã bị người ta dùng thuốc!

Nhận ra khả năng này, cô chợt bối rối.

Vậy thì...

Phải làm sao?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh, thuốc có lẽ đã triệt để ngấm vào người.

Lâm Uyển Bạch hiểu rõ hơn ai hết tác dụng của nó, nếu là thật, có đi viện
cũng chẳng ích gì, chỉ có thể...

Trong lúc cô đang suy nghĩ cách đối phó, Hoắc Trường Uyên bất ngờ

lật người lại, đè cô xuống.

"Ưm..."

Anh mạnh mẽ hôn cô, môi lưỡi đan nhau kịch liệt.

Lâm Uyển Bạch vừa kịp thở một chút, chiếc áo trước ngực lập tức bị

giật tung ra: "Hoắc Trường Uyên, đừng..."

Những âm thanh sau đó không thể bật ra, tất cả bị vỡ vụn trong bầu

không khí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.