XIN HÃY ÔM EM - Trang 1915

Hình như có ca cấp cứu, đầu kia bảo anh lập tức qua ngay. Tần Tư Niên

im lặng trầm ngâm mấy giây, cuối cùng vẫn phủi tay bỏ đi.

Nhìn cánh cửa đóng lại, Lâm Uyển Bạch thở dài: "Cá nhỏ, cậu đỡ hơn

chút nào chưa?"

"Đỡ nhiều rồi!" Tang Hiểu Du gật đầu, nhìn về phía cửa chính, lẩm bẩm

một câu: "Đúng thật là! Mới sáng ra đã không để cho người ta sống yên
ổn! Mình nghĩ mai mình phải đi tìm nuôi một con chó Ngao Tây Tạng, gã
cầm thú đó chỉ cần xuất hiện, mình sẽ thả chó cắn anh ta!"

"... Cậu nỡ à?" Lâm Uyển Bạch hỏi.

"Có gì không nỡ chứ!" Tang Hiểu Du càng nói giọng càng thấp dần.

Lâm Uyển Bạch một lần nữa thở dài, rồi dìu cô ấy quay về phòng ngủ.

Uống xong một cốc nước ấm, tinh thần tốt hơn nhiều, Tang Hiểu Du bắt

đầu tra hỏi cô: "Tối qua cậu chạy đi đâu thế? Dám đi cả đêm không về,
không lẽ lại ở qua đêm chỗ Hoắc tổng?"

"Không..." Lâm Uyển Bạch gượng gạo lắc đầu.

"Thật không chứ?" Tang Hiểu Du tỏ thái độ nghi ngờ.

"Ừm..." Lâm Uyển Bạch khẽ nói.

Tang Hiểu Du nhướng cao mày, chỉ vào cổ áo cô: "Tiểu Bạch, dấu hôn

trên cổ đã bán đứng cậu rồi!"

Lâm Uyển Bạch cúi đầu, chỉ nhìn thấy toàn là những dấu đỏ chi chít.

Sáng nay dậy xong đi vội vã, cô cũng không kịp tự kiểm tra lại mình,

chỉ khoác tạm quần áo lên người. Nhưng hôm qua Hoắc Trường Uyên điên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.