Cơn tức của Lâm Dũng Nghị đã dịu đi nhiều, ông ta giải thích: "Trường
Uyên, để cậu chê cười rồi!"
Hoắc Trường Uyên chỉ khẽ giật giật khóe môi, nét mặt thản nhiên,
dường như chẳng quan tâm quá nhiều tới chuyện gia đình người khác.
Lâm Dao Dao rút vài tờ nhân dân tờ mỏng manh trong ví ra: "Chị, chỗ
này em có ba ngàn tệ, là tiền lẻ em tích lại từ tháng trước! Tuy rằng bố có
tiền, nhưng chị cũng biết đấy, em không bao giờ tiêu tiền bừa bãi!"
Nói dối như Cuội, ai tin chứ?
"Lân Uyển Bạch, còn không mau đi!" Lâm Dũng Nghị nghiêm giọng
quát.
Nếu không đi, chắc không tránh khỏi ăn thêm một trận đòn dữ dội nữa.
Không muốn thể hiện một bộ mặt thảm hại trước mặt người đàn ông
này, Lâm Uyển Bạch cầm chắc ba ngàn tệ như muối bỏ bể ấy, hất bàn tay
đang định đỡ cô của Lâm Dao Dao ra, cắn chặt răng tự mình đứng dậy. Cô
thẳng lưng, đi từng bước, từng bước ra khỏi biệt thự.
Đằng sau lưng vọng lại tiếng hét bực bội của Lý Huệ: "Quản gia, lập
tức đổi cái thảm này đi cho tôi! Bẩn chết đi được!"
Từ biệt thự ra đến trạm xe buýt vẫn còn một đoạn đường khá dài nữa.
Lâm Uyển Bạch siết chặt ba ngàn tệ trong tay rồi đút vào túi. Cô không
có sự lựa chọn khác, không thể ném tiền vào mặt hai mẹ con nhà đó.
Không phải vì cô hèn, vì đây là tiền của nhà họ Lâm, gia đình đó nợ cô.
"Pim..."