XIN HÃY ÔM EM - Trang 2286

Diệp Tu đã ngồi sẵn vào bàn. Từ xa nhìn thấy hai mẹ con họ đi về phía

mình, một cảm giác sinh động mãnh liệt đập vào mắt, không chỉ mang lại
sự đả kích về thị giác cho anh ấy. Kể từ sau khi biết rõ chân tướng, mọi suy
đoán trong lòng trở thành sự thật, anh ấy càng nhìn càng cảm thấy thật ra
hai mẹ con họ có rất nhiều điểm giống nhau...

Định thần lại, anh ấy chủ động vẫy tay: "Tiểu Bạch!"

"Diệp Tu!" Lâm Uyển Bạch mừng rỡ, rồi lập tức xoa đầu bánh bao nhỏ:

"Bảo bối, chào chú đi con!"

"Chào chú Diệp!" Bánh bao nhỏ cất giọng non nớt.

Người phục vụ sau khi bưng bát đũa lên bàn, cho họ gọi đồ thì cũng rời

đi.

Vẫn giống như mọi lần, Diệp Tu ga lăng rót cho cô một cốc nước ấm,

cũng rót một cốc cho bánh bao nhỏ.

Lâm Uyển Bạch đón lấy, nhấp một ngụm nhỏ rồi hỏi luôn: "Diệp Tu,

sao anh cũng chưa về Canada vậy?"

"Có chút chuyện xảy ra." Diệp Tu mỉm cười giải thích với cô: "Anh

đang chuẩn bị lên máy bay, vốn định gọi điện tạm biệt ông bà ngoại, không
ngờ người làm lại thông báo ông ngoại anh ngã ngoài vườn, phải đưa vào
bệnh viện. Anh không yên tâm nên cũng ở lại xem sao!"

Thật ra cũng không hoàn toàn như vậy.

Ông ngoại Diệp Tu quả thật bị ngã, có điều khi anh gọi điện thoại qua,

ông đã không sao rồi. Chỉ là anh cầm vé máy bay đứng tần ngần ở cửa
kiểm vé mấy giây, cuối cùng vẫn lựa chọn quay người, như cuối cùng đã
tìm ra một cái cớ hợp lý để ở lại vậy...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.