XIN HÃY ÔM EM - Trang 2330

Tầm nhìn của Hoắc Trường Uyên dịch chuyển từ phía con dao sang

phía cô, đuôi mày nhướng cao: "Anh bỗng nhiên nhớ ra, hình như có người
nói không quên được anh."

"Khụ... đó chỉ là kế sách tạm thời lúc đó thôi..." Lâm Uyển Bạch

ngượng ngập.

"Anh thấy chưa chắc, dù sao cũng có bằng chứng mà."

"Bằng chứng gì?" Cô lùi về sau một bước nhỏ.

"Đây chính là chứng cứ." Hoắc Trường Uyên tiến thêm một bước, rồi

giơ tay, nhấc chiếc chìa khóa nhỏ trong cổ áo cô lên. Tối qua mỗi lần triền
miên, có mấy lần bờ môi anh lướt qua nó. Anh lấy ngón tay cọ cọ lên mặt,
khẽ hỏi: "Uyển Uyển, suốt bốn năm nay, em vẫn luôn đeo nó, đúng
không?"

"Ừm..." Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng đáp.

Hoắc Trường Uyên cúi xuống, như đựng hết mọi dáng vẻ của cô vào

trong đôi mắt. Anh vuốt ve ngón áp út của cô: "Nhẫn này cũng vậy, vĩnh
viễn đừng tháo xuống, còn nữa..."

Cô nghe thấy anh cố tình ngừng lại, nín thở chờ đợi.

"Vĩnh viễn đừng rời xa anh."

Không hề giống một lời hứa hẹn, cũng không có bất kỳ ngữ khí bá đạo

nào, càng giống như một sự khẩn cầu.

Nói xong chữ cuối cùng, anh phủ môi mình xuống môi cô.

Bốn cánh môi chạm nhau, cuối cùng Lâm Uyển Bạch không thể né

tránh. Khi cánh tay anh ôm trọn eo cô, cô cũng dè dặt đáp lại đôi chút...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.