XIN HÃY ÔM EM - Trang 2831

Đó là di vật của bà ngoại.

...

Lâm Uyển Bạch một lần nữa quay trở về khách sạn, tâm trạng còn chán

chường hơn cả hôm qua.

Tuy nói là thu dọn đồ đạc nhưng thật ra cô chẳng mang nhiều đồ, chỉ có

một chiếc ba lô, đồ đạc quần áo thu dọn chưa đầy hai phút là xong. Cô rút
di động ra gọi điện cho Hoắc Dung.

Sau khi bắt máy, Hoắc Dung sốt ruột hỏi: "Rau cải trắng, sao rồi?"

"Cháu xin lỗi cô..." Lâm Uyển Bạch khẽ đáp.

"Xin lỗi cái gì chứ, cô biết cháu cố gắng hết sức rồi!" Hoắc Dung vội vỗ

về cô, dường như vẫn không yên tâm, bà còn muốn dặn dò thêm vài câu
nhưng bỗng nhiên nói: "Rau cải trắng, bên này cô còn chút việc, tạm thời
như vậy, đợi cháu về rồi tính tiếp!"

Lâm Uyển Bạch "vâng" một tiếng rồi ngắt máy.

Lúc nhận được điện thoại của cô, Hoắc Dung vừa từ biệt thự nhà họ

Hoắc đi ra, nhìn thấy trong sân có một chiếc ô tô sang trọng. Sau đó hai bố
con nhà họ Lục đi vào trong. Khi bà đút di động vào túi, họ cũng đã đi tới
trước mắt.

Hoắc Dung và Lục Học Lâm cũng đã quen biết từ lâu, có mấy lần làm

ăn qua lại, bình thường khi gặp cũng chào một tiếng "anh Lục", nên họ
chào hỏi nhau.

"Cô!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.