XIN HÃY ÔM EM - Trang 2876

Cho đến khi có một chất giọng trầm vang lên: "Chú Lục, chú đến ạ!"

Bấy giờ dường như cả hai mới hoàn hồn lại, không hẹn mà gặp cùng

cúi xuống.

Sau khi cái bóng cao lớn của Hoắc Trường Uyên đi vào phòng khách,

Lục Học Lâm đặt tách café trong tay xuống, ngẩng đầu lên trước: "Tuy
rằng đã sớm biết cháu về nhà bình an vô sự, nhưng hai hôm nay sức khỏe
không ổn, đợi khỏe hơn một chút mới qua thăm cháu được!"

Khi anh ngồi xuống bên cạnh, Lâm Uyển Bạch cũng nghiêng đầu nhìn

anh.

Đôi mắt anh hướng về phía đối diện nhưng bàn tay vô ý khoác qua lại

véo một cái rất mạnh lên eo cô.

Cô suýt chút nữa thì đau đớn kêu lên một tiếng.

"Cảm ơn chú Lục đã quan tâm!" Hoắc Trường Uyên rướn môi cười.

Cũng giống như Lục Học Lâm lâu nay vẫn luôn tán thưởng anh vậy, dù

có mối quan hệ với Lục Tịnh Tuyết hay không thì anh cũng luôn kính
trọng vị trưởng bối này.

Ánh mắt hơi xao động, anh nhướng mày hỏi: "Ban nãy hai người đang

nói chuyện gì vậy?"

"Có nói gì đâu..." Lâm Uyển Bạch đáp đại một câu.

Vừa dứt lời, cô lại thấy nhói lên một cơn đau da thịt.

Lâm Uyển Bạch cảm thấy ấm ức và khó hiểu vô cùng, nhưng vẫn buộc

phải cố gắng gượng cười. Cô nhìn Lục Học Lâm và hỏi: "Chú Lục, chú có
muốn ăn chút hoa quả không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.