XIN HÃY ÔM EM - Trang 2899

Bên này có tiếng động mà có vẻ như Lâm Uyển Bạch hoàn toàn không

nghe thấy, vẫn chỉ nhìn màn hình chằm chằm.

Đến tận khi anh đi tới bên cạnh sofa, che đi rất nhiều ánh sáng, cái bóng

lớn đổ xuống, cô mới ý thức được, vội gập máy tính lại: "À, Hoắc Trường
Uyên, anh về khi nào vậy?"

"Anh vừa về." Hoắc Trường Uyên len vào ngồi bên cạnh.

"Thím Lý nấu xong cơm chưa?"

"Vẫn chưa, sắp rồi."

Nói xong, Hoắc Trường Uyên giơ tay mở lại máy tính của cô lên.

Trên màn hình hiện lên vô số trang web, đều liên quan tới y học. Những

nội dung tra cứu đều liên quan tới bệnh gan. Thật ra lúc nãy đi vào anh đã
nhìn thấy rồi.

Anh quay sang nhìn cô: "Chú Lý nói hôm nay em đã đến bệnh viện."

"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, bàn tay đặt bên chân từ từ nắm chặt

lại, trước mắt hiện lên cảnh Lục Học Lâm người cắm đầy ống ở trong bệnh
viện: "Trông ông ấy rất yếu, giống như có thể ra đi bất cứ lúc nào vậy..."

"Không đâu!" Hoắc Trường Uyên ôm cô vào lòng: "Em đã tới bệnh

viện thì có lẽ đã nắm được tình hình. Tuy rằng hiện tại tình hình của chú
Lục hơi tệ nhưng bệnh hoại tử gan ồ ạt vẫn có cách giải quyết, chỉ cần làm
phẫu thuật cấy ghép gan là có thể!"

"Ừm!" Lâm Uyển Bạch khẽ đáp.

Lời nói của anh không chỉ là an ủi. Lúc chiều cô đã hỏi bác sỹ, khi về

nhà cũng tìm hiểu rất lâu trên mạng, thậm chí còn nói chuyện với bác sỹ tư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.