XIN HÃY ÔM EM - Trang 2897

Rõ ràng tuần trước cô còn pha café cho ông, ông còn nói mùi vị không

thay đổi chút nào...

Từ sáng hôm qua sau khi rơi vào trạng thái hôn mê, đến bây giờ Lục

Học Lâm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Vậy mà lúc này khi cô đứng trước
giường bệnh, không hiểu vì sao, ngón tay bị kẹp máy móc của ông lại khẽ
động đậy.

"Lâm tiểu thư... cháu tới đấy à?"

Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Học Lâm đang nhìn mình, nở

nụ cười yếu ớt.

Có vẻ như vì vừa tỉnh dậy, giọng ông còn rất khàn, mỗi lần phát âm, lại

có một lượng khí lớn phả vào mặt nạ dưỡng khí, có thể thấy sự yếu ớt của
ông lúc này: "Ban nãy chú còn nghĩ mình xuất hiện ảo giác, không ngờ là
cháu thật, cảm ơn cháu tới thăm!"

"Chú đừng khách sáo..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu, nắm chặt tay lại, rồi

mới bật được ra tiếng xưng hô: "Chú Lục... Chú vẫn ổn chứ?"

"Yên tâm, chú rất ổn! Cháu đến một mình sao, hay đến cùng Trường

Uyên?" Nói rồi, Lục Học Lâm nhìn ra phía sau cô.

Lâm Uyển Bạch khẽ trả lời: "Mình cháu thôi ạ. Nghe nói chú không

được khỏe nên cháu tiện đường qua thăm..."

"Ừm." Lục Học Lâm khẽ gật đầu, vì quá nhọc nên không nói nữa.

Vì bệnh tình nên đôi mắt thường ngày khiến người ta cảm thấy thân

thiết của ông lúc này trông hơi đục. Không biết có phải vì lý do này không
mà khi nhìn cô, ánh mắt ông hơi mơ màng, ông lẩm bẩm thành lời: "Cháu
giống mẹ hồi trẻ thật đấy!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.