đi, tôi có thể ngồi xe buýt..."
Nói xong, cô lẳng lặng đẩy cửa ra.
"Lâm Uyển Bạch!"
Khi Hoắc Trường Uyên phản ứng lại thì trên xe đâu còn bóng dáng cô
nữa.
Đèn tín hiệu phía trước đã chuyển xanh, phía sau vang lên một loạt
những tiếng còi xe thúc giục. Đầu mày Hoắc Trường Uyên giật giật, anh
đành lái chiếc Land Rover tiếp tục đi thẳng.
Lâm Uyển Bạch sợ bị anh đuổi theo, khi đến trạm xe buýt thì ngồi đại
lên một chiếc xe rồi ngồi ở hàng cuối cùng.
Ánh đèn đường vừa sáng hắt lên cửa sổ xe buýt, cũng phản chiếu hình
bóng của cô.
Lâm Uyển Bạch sầu não lắc đầu.
Cô đang không vui vì lý do gì chứ...
...
Đến ngày làm việc, Lâm Uyển Bạch tan ca rồi lại tới bệnh viện.
Có lẽ vì được đổi phòng bệnh, thần sắc của bà ngoại càng ngày càng
khá hơn. Bà không còn mất ngủ cả đêm như trước, ban ngày uống thuốc
vào cũng chợp mắt được, trông rất có tinh thần.
Ăn tối xong, hai bà cháu ngồi kể lại chuyện lúc nhỏ, tiếng cười ngập
tràn.