"Cái gì?" Lục Tịnh Tuyết nghe xong, mặt cũng biến sắc: "Mẹ, mẹ hồ đồ
rồi sao, sao có thể tạo cơ hội cho Lâm Uyển Bạch chứ! Chuyện ghép gan
thì thôi bỏ đi, chúng ta bây giờ cần cố gắng hết sức hạn chế cơ hội giáp
mặt giữa bố và cô ta!"
"Bố con muốn gặp nó, mẹ có cách gì được!" Nguyễn Chính Mai nghiến
răng nghiến lợi.
Lục Tịnh Tuyết suýt chút nữa ném hộp thức ăn trong tay ra ngoài, căm
hận nói: "Mẹ, mẹ biết ban nãy con gặp ai ở dưới không? Con gặp bác trai,
nói chuyện với bác ấy một lúc lâu, bóng gió đánh tiếng rất nhiều. Bác ấy
không còn vỗ về con chuyện đám cưới như lúc trước, bây giờ là một chữ
cũng không nhắc đến... Nếu để bác ấy biết chuyện giữa Lâm Uyển Bạch và
bố thì thái độ của bác ấy há chẳng phải sẽ thay đổi chóng mặt hơn hay
sao!"
Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, tâm trạng rất u ám và nặng nề.
Từ phòng bệnh đi ra, Lâm Uyển Bạch được Hoắc Trường Uyên ôm vào
lòng, nửa gương mặt dựa vào ngực anh.
Ở trong phòng, cô gắng gượng không nghẹn ngào nhưng giây phút bước
ra ngoài, cô vẫn không kìm nén được, đôi mắt đỏ rực, tâm trạng khó mà
bình tĩnh ngay được.
Với một thân thế phức tạp rắc rối như thế này, bất kỳ ai khi đối mặt
cũng không thể bình thản như không được.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Lâm Uyển Bạch dường như vẫn còn
nghe thấy tiếng nghẹn ngào khe khẽ của Lục Học Lâm ở trong. Sự đè nén
ấy, sự buồn bã ấy... Qua khe cửa, cô nhìn thấy người đàn ông vẫn luôn